Dì Mẫn kể lại cho cô nghe câu chuyện tiếp theo: “Lúc đó là tình huống như thế này, xuất tiến cử đi học y chỉ có một, nhưng chắc chắn có rất nhiều người muốn đi học, có hơn một trăm người đăng ký. Cuối cùng, người có thể tham gia thi viết nội bộ là sáu người. Chính vì vậy mẹ con cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi, mọi người đều rất tin tưởng bà ấy, vậy nên dì vẫn không thể nào hiểu được, tại vì sao cuối cùng khi thành tích ra bà ấy lại thi hạng chót.”
Mẹ cô thi hạng nhất từ dưới đếm lên? Tạ Uyển Doanh nhíu mày, cảm thấy hơi khó tin. Bởi vì theo những gì cô thường nghe ông ngoại cô nói, thành tích của mẹ cô từ bé khá tốt, nếu không phải do thời đại hoạn lạc năm đó, hoàn toàn có thể thi vào đại học giống như cô.
“Dì ơi, dì cảm thấy thành tích bất thường của mẹ con là do nguyên nhân gì vậy ạ?” Tạ Uyển Doanh cẩn thận hỏi dì Mẫn, bởi vì nhìn ra được đối phương có chuyện muốn nói với cô nên mới cố ý tìm cô đến.
Tình cờ gặp lại con gái của một người bạn đã lâu không gặp trong những ngày cuối đời, dì Mẫn cho rằng đó là định mệnh sắp đặt, thở dài. Bà vươn tay, nắm lấy tay của Tạ Uyển Doanh, lời nói sâu xa nói: “Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi. Bây giờ con đã trở thành bác sĩ coi như là đã hoàn thành ước mơ còn dang dở của mẹ con năm đó.”
Tạ Uyển Doanh gật gật đầu, ước mơ của mình có một phần thúc đẩy của mẹ mình, cũng là ước mơ của mẹ mình.
“Bây giờ dì nói cho con biết chuyện này, đến lúc đó nói hay không nói với mẹ con, do chính con quyết định có được không?” Dì Mẫn tin tưởng giao quyền lựa chọn cho đứa con gái là cô đây.
“Con biết rồi, dì, dì nói đi ạ.” Tạ Uyển Doanh mở miệng cam đoan, khẳng định sẽ giải quyết thỏa đáng những gì mình nghe.
Thấy cô đã ngầm hiểu, dì Mẫn yên tâm, nói ra bí mật đã đã chôn giấu trong lòng rất lâu: “Thực sự dì gần như quên mất chuyện này. Chỉ là hôm nay sau khi gặp được con làm bác sĩ nhớ lại dáng vẻ của mẹ con năm đó, nếu không nói ra tin tức này dì sợ lương tâm dì sẽ bị lên án. Tin tức này dì nghe được là thật hay giả, thì cũng chỉ là do dì nghe được từ người khác nói, không có cách nào chứng thực. Tình cờ lúc đó mẹ con đã rời đi rồi, không liên lạc được nữa, vậy nên không thể nào nói với mẹ con được. Chuyện là như thế này, sau chuyện đó hai ba năm có lần dì ăn cơm với một vị lãnh đạo, ông ấy cũng có quen biết mẹ con. Nhớ lại chuyện xưa ông ấy không nghi ngờ tiết lộ một thông tin nội bộ, nói là lúc đó đã có người tráo đổi phiếu đáp án bài thi của mẹ con với một người khác, nói là mẹ con rất đáng tiếc.”
Trong đầu Tạ Uyển Doanh lướt qua một vết xước, không bao giờ nghĩ đến có chuyện mờ ám thật sự xảy ra với mẹ mình.
Chỉ có thể nói người tốt thì dễ bị người khác bắt nạt. Mẹ cô là một người có trái tim lương thiện, thường xuyên cho rằng những người xung quanh mình đều tốt, sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị người quen động tay động chân. Bao gồm cả bản thân Tạ Uyển Doanh cô cũng như vậy, trước khi trọng sinh nào biết người khác đã âm thầm lừa cô điền vào bản tình nguyện từ lâu.
Chuyện đánh tráo thành tích của mẹ cô chắc chắn là do người quen làm hoặc là người quen đã ngầm đồng ý. Bởi vì đây là cuộc thi tiến cử nội bộ, nếu muốn công nhận thành tích cuối cùng này ứng cử viên cuối cùng này, người tiến cử phải đạt được sự ý kiến nhất trí, trong đó phải bao gồm cả người tiến cử mẹ cô.
Dì Mẫn nhìn vào mắt cô rất lâu, không thể không thừa nhận sự suy đoán của bà ấy là đúng, vô cùng đau xót, nói: “Thời đại đó không có chế độ thi cử công bằng mà rất tối, có thể sử dụng quy tắc ngầm. Viện trưởng tiến cử mẹ con, cùng những người khác thống nhất ý kiến tiến cử ứng cử viên khác.”