Tâm trạng phức tạp, chỉ muốn gọi điện thoại nói cho mẹ biết sự thật, trong lòng Tạ Uyển Doanh trải qua sự dày vò mà trước đây chưa từng có.
Nói với mẹ? Chuyện này cũng đã qua lâu rồi, không thể truy cứu nữa, dì Mẫn chần chừ như vậy, là sợ xát muối vào vết thương của mẹ cô, huống hồ gì là vết thương lòng.
Nếu không nói, chẳng phải đã tước đi quyền được biết sự thật của mẹ cô sao. Có thể mẹ cô vẫn luôn trách mình lúc đó thi không tốt, nên không thể đi học.
Sau bữa trưa, Tạ Uyển Doanh ngẫm nghĩ, quyết định gọi điện thoại về nhà.
Người nhận điện thoại cô là em trai cô.
“Chị, chị tìm mẹ sao?” Tạ Hữu Thiên ở đầu dây bên kia nhận được điện thoại chị gái liền vui vẻ hoạt bát, nói với chị: “Mẹ nói, nếu như tết năm nay chị làm việc không về được, sẽ dẫn em đến thủ đô thăm chị. Bởi vì chị Lệ Tuyền nói muốn chuyển nhà, muốn mời chúng ta đến tham quan.”
Nghe được lời này của em trai, Tạ Uyển Doanh mới đột nhiên nhớ lại tin nhắn trước đó bạn thân đã gửi cho cô, nói phòng mới của hai người sau khi được đàn anh Tào hỗ trợ vay xong. Chuyện cô ấy mua nhà, không kịp nói với người nhà. Ngô Lệ Tuyền biết rõ cô không muốn cho người nhà mình biết quá sớm, vậy nên khả năng là lên kế hoạch tết mời mẹ cô đến thủ đô rồi đến lúc đó giải quyết chuyện này như thế nào.
“Chị ơi, ở thủ đô lạnh lắm phải không? Chị Lệ Tuyền nói rằng ở miền Bắc sắp chết cóng rồi, mấy lần muốn từ bỏ về quê chúng ta làm việc.” Tạ Hữu Thiên nói: “Nhưng mẹ nói, nói là chị Lệ Tuyền chắc sẽ không về được, sắp lấy chồng ở miền Bắc rồi.”
Bạn thân kể chuyện mình có bạn trai cho mẹ cô biết, tương đương với việc thừa nhận với mẹ cô mình có tình cảm với bác sĩ n nghĩ đến khả năng kết hôn. Không hổ là con gái nuôi mẹ cô thương nhất, trong lòng có chuyện gì trước tiên nói với mẹ cô mà không phải là nói với cô. Tạ Uyển Doanh nghe tin tức em trai tiết lộ mà mỉm cười.
“Nghe ba nói, lấy chồng ở miền Bắc không tốt, nói chị Lệ Tuyền sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.” Tạ Hữu Thiên một chút cũng không giấu diếm, đem hết thảy mọi chuyện trong nhà báo cáo cho chị gái ở phương xa biết: “Ba nói đàn ông miền Bắc không tốt như ở quê. Đàn ông ở quê mới đáng tin. Nói chị gái em nhất định phải trở về lấy chồng ở quê.”
Ba cô đang có dự định gì cô đều biết rõ. Con trai có thế xa nhà lập nghiệp, nhưng con gái thì không thể lấy chồng xa nhà. Nếu con gái lấy chồng ở xa nhà thì làm sao chăm sóc nhà mẹ đẻ. Tương lai phải dựa vào con gái chăm sóc cha mẹ tuổi già. Suy cho cùng con dâu không đáng tin cậy, muốn con rể chi tiền cũng quá khó. Chỉ có thể con trai chi tiền con gái ra sức chăm sóc người ba này.
“Mẹ và ba cãi nhau, nói rằng hai chúng ta muốn cưới vợ lấy chồng như thế nào cũng được. Ba nghe xong liền không vui, chuyển đồ về nhà ông bà nội ở mấy ngày. Bây giờ mẹ ở kế bên nói chuyện nhà. Dì Vương nhà kế bên nói là quen một người đang làm việc ở thủ đô, nói là muốn giới thiệu đối tượng cho chị. Sau khi mẹ nghe được liền đi qua giúp chị nghe ngóng. Đúng rồi, chị, chị có bạn trai chưa? Chị Lệ Tuyền cũng đã có bạn trai rồi.”
Lời này của em trai là muốn nói cái gì?
Tạ Hữu Thiên tiết lộ suy nghĩ nho nhỏ của mình: “Người ta nói, có anh rể sẽ chiều em, sẽ cho tiền em tiêu, có thể lúc anh ấy muốn theo đuổi chị, sẽ giúp em phụ đạo bài tập để lấy lòng em.”
“Học phải dựa vào bản thân em, đến lúc đó người thi là em chứ không phải người khác.” Tạ Uyển Doanh yêu cầu em trai đừng mở tưởng đến chuyện chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Tạ Hữu Thiên cầm tai nghe điện thoại lăn lộn trên ghế sofa ở nhà, tính tình nghịch ngợm vẫn không thay đổi, nói: “Chị, em nằm mơ một chút cũng không được sao? Lần trước chị Lệ Tuyền đến nhà chúng ta, đem đến nhiều đồ đến, nói là bạn trai chị ấy tặng cho em.”