Bác sĩ Tả Lương sắp xếp cho cô như thế coi như là xem trọng năng lực của cô, muốn để cô thích nghi với tiến độ công việc trước khi tốt nghiệp. Nghĩ đi nghĩ lại, cô mới thực tập được nửa chặng đường, sau khi tốt nghiệp sẽ phải đối mặt với áp lực công việc thực tế. Đến lúc đó không phải sinh viên, không có giáo sư dạy dỗ từng chút một cho cô nhớ.
Giáo sư ra chỉ thị muốn cô đến bắt đầu học tập, Tạ Uyển Doanh ngoài tập trung chú ý vào động tác của giáo sư ra, trong đầu còn xem xét nguyên lý trong thao tác của giáo sư.
Trước tiên chiếu laze vào bệnh nhân, vận dụng giống như dao điện, trước tiên điều chỉnh các giá trị tham số của dụng cụ. Bước sóng của tia laze được cố định (độ dao động cách nhau 1 chu kỳ), đường kính của tiêu điểm chùm tia được mặc định vào khoảng 3mm. Ngoài ra, có các mức công sức để cho bác sĩ tùy ý điều chỉnh. Dựa theo tình huống của bệnh nhân này, bác sĩ Tả Lương kiên quyết điều chỉnh giá trị công suất ở mức trung bình trước, sau đó mới tăng công suất nếu hiệu quả điều chỉnh không tốt.
Sau khi điều chỉnh xong, kiểm tra dụng cụ phát ra ánh sáng trơn tru, bác sĩ hướng đầu bóng đèn vào khu vực phẫu thuật. Tạ Uyển Doanh nhìn ra, tay giáo sư cầm dụng cụ phẫu thuật cách khu bệnh của bệnh nhân ước chừng 4 đến 5cm, cho thấy giáo sư Tả hết sức cẩn trọng.
Ánh sáng từ đầu bóng đèn đi qua khe hở tiến hành chiếu xạ, đầu tiên bác sĩ phẫu thuật tập trung vào khu vực phẫu thuật bên trái tiến hành đốt cháy, trình tự chiếu xạ là từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, diện tích vùng bị đốt chắc chắn phải vượt quá vùng bệnh một chút.
Cụ thể vượt quá bao nhiêu, đốt cháy sau đến mức nào, tự bản thân bác sĩ cần phán đoán trong lòng bàn tay. Con mắt của bác sĩ lúc này, dường như đã trở thành dụng cụ kiểm tra trong phòng phẫu thuật bệnh, chỉ có dựa vào kinh nghiệm tích lũy mới có thể phán đoán chuẩn xác.
Sau khi chiếu xạ, bề mặt vết thương đầu tiên chuyển sang màu trắng, sau đó đóng vảy rồi bong ra. Sau khi điều trị khẳng định chảy nước khá nhiều, cần giữ âm hộ sạch sẽ, giống như các vết thương ngoại khoa khác cần tránh không dính nước.
Bác sĩ Tả Lương không vội vàng, cẩn thận đốt vì sợ sẽ bỏ sót bất cứ điểm chết nào chưa được xử lý. Điều trị không triệt để tương đồng với không điều trị, dễ tái phát lại. Trong không khí, thỉnh thoảng có mùi khét bay qua. Cũng may nó không đau lắm, bệnh nhân có thể chịu được.
Đốt hết khu vực bên trái, Tả Lương nhường lại băng ghế bản thân đang ngồi, để cho sinh viên làm tiếp.
Mặc quần áo phẫu thuật và đeo bao tay lên, Tạ Uyển Doanh thay giáo sư ngồi trên ghế thao tác, cầm lấy đầu bóng đèn.
Bác sĩ Tả Lương đứng sau lưng cô, vừa xem cô thao tác vừa chỉ dẫn cô: “Nghĩ kỹ rồi xuống tay.”
Giáo sư nói đúng là suy nghĩ của cô.
Tạ Uyển Doanh bình ổn trạng thái tâm lý, trong đầu hiện ra chương trình thao tác chính mình định làm.
Trong khi Tả Lương đợi động tác của cô, vô tình nghe thấy tiếng bước chân phía sau cô. Quay đầu ngẩng lên, là con trai của giáo sư Đỗ Mạnh n và Trương Thư Bình trong đám thực tập sinh chạy đến chỗ bọn họ bên này, đứng đằng sau Tạ Uyển Doanh chuẩn bị quan sát.
“Các em…” Tả Lương trừng hai mắt nhìn bọn họ: Muốn làm gì đây.
Kiến tập sinh không nhìn lúc giáo sư lâm sàng thao tác, đợi đến khi Tạ Uyển Doanh bắt đầu tham gia mới tranh thủ đến tham gia cuộc vui, hiển nhiên không phải đến học hỏi.
Đỗ Mạnh Ân mỉm cười với sinh viên của bố mình một cái, đáp: “Trình độ kỹ thuật của thầy như thế nào, em biết rất rõ. Cậu ấy thì chúng em không rõ lắm, sớm muốn tận mắt chứng kiến một lần.”
Trương Thư Bình đi theo Đỗ Mạnh Ân cũng gật đầu. Họ không thể thấy rõ thao tác của Tạ Uyển Doanh trong phòng phẫu thuật từ xa, bây giờ được tận mắt nhìn đối phương ở khoảng cách gần là cơ hội tốt.
Ai bảo Tạ Uyển Doanh được chú nhỏ của cậu ấy và một đám ông lớn xem trọng, họ sớm tò mò muốn biết trình độ kỹ thuật cua cô có điểm gì không giống người bình thường.