Sau khi nghe thấy bọn họ muốn do thám tình hình quân sự, Tả Lương phải mắng bọn họ một câu: người khác làm cái gì thì cũng không liên quan đến các cậu, biết rút kinh nghiệm mới là điều quan trọng nhất.
“Suỵt…” Trương Thư Bình không tự chủ được mà rụt miệng lại, chỉ thấy Tạ Uyển Doanh sắp bắt đầu thao tác.
Điều khiến cho ba người bọn họ giật mình là, lúc ba người bọn họ nói chuyện nhìn Tạ Uyển Doanh giống như là người điếc, dường như cô không quan tâm, không nghe thấy dấu hiệu người khác đang trò chuyện, càng không để ý đến sự tồn tại của bọn họ, hoàn toàn coi xung quanh như không khí.
Tập trung cao siêu đến thế này rất là ấn tượng.
Ánh mắt của ba người đều rơi vào đầu ngón tay của Tạ Uyển Doanh.
Nếu tay cô ấy không di chuyển trong khoảng thời gian dài, nó trông như một mặt hồ phẳng lặng.
Đầu ống đèn đang chuyển động, vòng sáng tập trung đốt vào vùng vết thương của bệnh nhân, trông giống như một tia lửa đang cháy. Nhìn kỹ lại thì tia lửa này trông giống như máy may, lít nha lít nhít quét qua xung quanh vết thương một cách khéo léo. Những nơi bị đốt qua tựa như miếng vải được dệt kỹ càng, một chút khe hở cũng không nhìn thấy được.
Ánh mắt Trương Thư Bình và Đỗ Mạnh n trợn to, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, dù chỉ là thực tập sinh nhưng bọn họ đều nhìn ra được, trình độ kỹ thuật như vậy tuyệt đối sinh viên y khoa khó mà đạt được.
“Tay của cậu –” Đỗ Mạnh Ân không biết phải diễn tả như thế nào về những gì cậu ta thấy, cho tới bây giờ cậu ta chưa từng thấy cũng chưa từng nghĩ rằng một bác sĩ nữ có thể chắc tay hơn cả bác sĩ nam. Nhưng cảnh tượng trước mặt lại trực tiếp cho suy nghĩ của cậu ta tiếp đất.
Trong lòng của cậu ta vì thế mà chấn động một chút, không dám lại ảo tưởng vì mình là nam sinh viên y khoa trời sinh thể lực mạnh hơn nữ giới, nên làm công việc chân tay nhất định có ưu thế hơn so với nữ giới nữa.
Trương Thư Bình đứng bên cạnh cậu ta thậm chí còn toát mồ hôi trán, cúi đầu nhìn cả những giọt mồ hôi trong lòng bàn tay mà lòng cảm thấy run sợ. Chú nhỏ của cậu là lão đại, ánh mắt rất sắc bén, mắt nhìn người tuyệt đối không tầm thường. Nhưng đến hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy sinh viên y mà chú nhỏ nhìn trúng, đột nhiên cậu nhận ra rằng sự khác biệt giữa mình và đối phương thật sự quá là to lớn.
“Không biết là so sánh cô ấy với anh Tống thì sẽ như thế nào?” Đỗ Mạnh Ân lắp bắp nói.
Xem như là một hậu bối của Bắc Đô, cậu ta rất tự hào về thiên tài là đàn anh Tào, bây giờ nhìn thấy một sinh viên thiên tài của Quốc Hiệp, cậu ta nhanh chóng sử dụng đàn anh Tào để ép bản thân bình tĩnh lại một chút. Loại suy nghĩ này không chỉ có mỗi Đỗ Mạnh n nghĩ đến, Trương Thư Bình cũng thế. Dường như chỉ có nghĩ như vậy mới có thể chứng thực rằng bọn họ học tập ở Bắc Đô sẽ không thua kém.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, những tiểu bối này chắc chắn là không dám nói trước mặt Tống Học Lâm. Nhất là Trương Thư Bình đã từng tiếp xúc với Tống Học Lâm, hiểu rõ thiên tài đàn anh Tống ghét nhất là trẻ con. Muốn so sánh thì phiền tự lấy chính mình ra mà so, lấy đàn anh của cậu ra so sánh thì tính là gì.
Biểu cảm, lời nói và hành động khác thường của hai người họ đã gây chú ý tới những sinh viên y khoa khác. Không lâu sau 1 người 2 người 3 người 4 người 5 người, nhóm thực tập sinh đang vây xem ca phẫu thuật trên giường số một lần lượt chạy tới giường số ba để xem thao tác của một bác sĩ thực tập.
“Lợi hại quá rồi?”
“Có vẻ cô ấy đốt xong rồi.”
“Chúng ta tới muộn quá sao?”
“Tuyệt đối không muộn. Chỉ là mới một lúc, chúng ta từ bên kia chạy tới bên này, cô ấy đã đốt xong.”
Một đống thực tập sinh Bắc Đô đưa hai mắt nhìn nhau, vừa rồi bọn họ làm cái gì vậy, có vẻ như đã bỏ lỡ một màn kỹ thuật siêu lợi hại. Bởi vì bọn họ chạy tới đây nhất định không vượt quá mấy giây, kết quả người ta đã làm xong thao tác. Nghe thấy những người khác nói như vậy, Đỗ Mạnh Ân, Trương Thư Bình và bác sĩ Tả Lương mới ý thức được, Tạ Uyển Doanh đã làm với tốc độ cực kì nhanh.
Làm nhanh như thế thì hiệu quả cuối cùng sẽ ra sao? Phải kiểm tra lại.