Cũng giống như những phòng khoa khác, trong khu vực bệnh khoa phụ sản thực hiện phân chia tổ chức, nhiều giường bệnh, tổng cộng phân chia thành 6 nhóm, phân biệt do các giáo sư bác sĩ cấp cao dẫn dắt. Nhóm bác sĩ này do Đỗ Hải Uy dẫn đầu là nhóm 1 trong phòng khoa. Người dẫn đầu nhóm 4 là một nữ bác sĩ họ Hồ, tuổi tác lớn hơn Đỗ Hải Uy.
Bác sĩ Tả Lương nói về nhóm 4 không quá tốt, dường như đang cho thấy bác sĩ của nhóm 4 khó đối phó?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bác sĩ Hồ nhìn thấy có người chỉ vào cấp dưới của mình, liền dẫn người đến hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
“Anh ta nói hôm qua nhìn thấy bác sĩ nữ này nói chuyện với vợ tôi chỉ vợ tôi uống thuốc, khiến cho vợ tôi uống nhầm liều thuốc phải vào cấp cứu. Hiện tại, cơ thể vợ tôi xuất hiện điều bất thường, các người cần phải chịu trách nhiệm.” Chồng bệnh nhân vội vàng tố cáo lại lần nữa.
“Bác sĩ Tô, anh ta bảo cô chỉ vợ anh ta uống thuốc sai liều như vậy có đúng không?” Bác sĩ Hồ xoay người hỏi cấp dưới.
Bác sĩ Tô giống như là kinh ngạc đến mức hét lên: “Không thể nào. Bệnh nhân đó không phải là bệnh nhân của bác sĩ Đỗ các người sao? Không phải bệnh nhân của tôi, tôi quản cô ấy làm gì? Giáo sư Hồ, quy tắc này ai cũng biết. Bệnh nhân không hiểu, nhưng bác sĩ chúng ta chắc chắn biết.”
Bệnh nhân thuộc mỗi bác sĩ điều trị chính quản lý, các bác sĩ khác nếu không được bác sĩ điều trị chính mời đế, thì sẽ không can thiệp vào việc chẩn đoán điều trị bệnh cho bệnh nhân này, đây thuộc về quy tắc trong ngành nghề bác sĩ. Điều này đã được đề cập trước.
Bác sĩ Tô nói có lý. Bác sĩ Hồ quay lại hỏi người nhà bệnh nhân: “Anh xác nhận là cô ấy sao?”
“Anh có nhận nhầm người rồi không?” Chồng bệnh nhân lại hỏi anh La.
Anh La nhìn bác sĩ Tô nhíu chặt mày: “Là cô ta không sai.” Lại nhìn Tạ Uyển Doanh bên kia, nhớ lại Tạ Uyển Doanh lúc bị tố cáo không giống như nữ bác sĩ này mở miệng ra đều là biện minh cho mình, có so sánh mới khiến anh ta rõ hơn: Em gái mình nói không sai, bác sĩ Tạ khác với các bác sĩ khác.
Đúng lúc, khoa cấp cứu đưa bệnh nhân lên phòng bệnh khoa phụ sản.
Người nhà bệnh nhân đi đến trước mặt bệnh nhân hỏi: “Vợ, em nói xem, ngày hôm qua là ai đã nói với em uống thuốc này như thế nào? Không phải hôm qua em cầm thuốc đi tìm bác sĩ hỏi cách uống sao?”
“Là....” Nữ bệnh nhân ngẩng đầu lên.
“Là cô ta, hay là cô ta?” Chồng bệnh nhân chỉ Tạ Uyển Doanh và bác sĩ Tô cho vợ mình, để cho vợ phân rõ ai là kẻ cầm đầu.
Ngũ quan của hai nữ bác sĩ rất khác nhau, mà hơn nữa một người tóc ngắn một người tóc dài không khó để phân biệt, nữ bệnh nhân rất nhanh nhận ra hai người này là ai, nói với chồng mình: “Cô ấy là người kê đơn thuốc cho em, người kia là sau đó nói với em uống thuốc trong túi như thế nào.”
“Thấy chưa, tôi nói tôi không nhận sai người mà.” Anh La ngay lập tức bổ thêm một đao.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào bác sĩ Tô. Hiện tại bệnh nhân đã đích thân chỉ chứng, mà còn có một nhân chứng khác làm chứng. Bác sĩ Tô làm sao giải thích cho tình huống này.
“Bác sĩ Tô.” Bác sĩ Hồ nhìn cấp dưới của mình, giọng nói có hơi cao giống như là đang nhắc nhở và cảnh cáo.
Người nhà bệnh nhân khiếu nại, nhưng không làm rõ tranh chấp y tế và sự cố.
Bác sĩ Tô híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nữ bệnh nhân, cố gắng nhớ lại tình tiết chiều hôm qua, sau đó thừa nhận với bác sĩ Hồ và các bác sĩ khác: “Hình như tôi nhớ ra rồi.”
“Cô đã từng gặp cô ấy có phải không?”
“Chiều hôm qua tôi rất bận, làm xong phẫu thuật đi ra ngoài, không biết thế nào bị người phụ nữ này túm lấy áo, nhất quyết hỏi tôi uống thuốc như thế nào.”
“Cô nói với cô ấy uống như thế nào?”
“Tôi đã nói với cô ấy, bảo cô ấy dựa theo những gì ghi trên túi thuốc mà uống là được. tôi không hiểu tình hình bệnh của cô ấy, không phải bác sĩ điều trị chính của cô ấy, làm sao có thể hướng dẫn cô ta uống thuốc.”