Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1856 - Chương 1856 - Do Cô Quá Lợi Hại

Chương 1856 - Do cô quá lợi hại
Chương 1856 - Do cô quá lợi hại

Từ đằng xa nghe thấy bóng dáng bác sĩ Hồ báo cáo, bác sĩ Tả Lương gần như trừng mắt nhìn đám người kia: Ôi, đám người này thực hiện thao tác y học lại không đủ trình độ kỹ thuật thu hút sự chú ý của sinh viên y, còn không cho phép sinh viên y bỏ đi tới phía bác sĩ lợi hại hơn để học hỏi sao?

Nhận được ánh nhìn của bác sĩ Tả Lương, Đỗ Hải Uy đại khái hiểu được tình huống hiện tại là gì, khéo léo đáp lại lời của bác sĩ Hồ: “Tôi về nhà sẽ răn đe nó vài câu, hôm nay cuối tuần nó không có tới bệnh viện, về nhà nghỉ ngơi rồi.”

“Được.” Có được câu trả lời thuyết phục này của ông ấy, bác sĩ Hồ cảm thấy vô cùng hài lòng, dẫn bác sĩ Tô và những người khác rời khỏi.

Về nhà sẽ nói con trai như thế nào, Đỗ Hải Uy dự định sẽ không phê bình con trai không nên theo học giáo sư lợi hại hơn, mà chỉ muốn nhắc nhở con sau này làm chuyện này phải kín đáo hơn để tránh bị người ta vạch trần. Các bác sĩ có niềm tự hào riêng. Có lẽ cảnh tượng so sánh lúc đó quá ngoạn mục nên bác sĩ Tô bị khiêu khích tới mức kiện cáo tình trạng này. Nói cách khác, là bác sĩ cấp cao nào phát huy năng lực khiến con trai ông ấy không tập trung và kích thích bác sĩ Tô mất cân bằng tâm lý. Đỗ Hải Uy hơi tò mò việc này.

(Đỗ Mạnh Ân: Bố, con rất cẩn thận. Bố nói con không bằng nói bạn học Tạ đi. Là cậu ấy lợi hại, thu hút toàn bộ sự chú ý của người khác chứ không riêng gì mình con.)

Kỳ thật, bác sĩ Hồ cũng có cùng nghi vấn, liền hỏi bác sĩ Tô vừa kiện cáo: “Bọn họ đã xem bác sĩ nào thao tác vậy? Là bác sĩ Tả sao?”

Nếu như là bác sĩ Tả, cô làm sao kiện cáo được, bác sĩ Tả có thâm niên hơn cô ấy. Bác sĩ Tô chỉ cần nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua bị thực tập sinh vượt mặt, hoàn toàn không muốn nhắc lại, toàn bộ đề cập đến đều là đau lòng và sỉ nhục.

Cô ấy phàn nàn với bác sĩ Hồ, không phải để trách móc bác sĩ Tả, mà là hành vi cử chỉ của Đỗ Mạnh n thật sự không để cô ấy vào trong mắt.

Đỗ Mạnh Ân không nghĩ tới chuyện cô ấy là đồng nghiệp của bố cậu ấy và là giáo sư của cậu ấy, không tôn trọng cô ấy tí nào, nói cô ấy hút cả buổi, quay đầu lại đã chạy tới xem thực tập sinh thao tác thì hào phóng khen người ta là thiên tài giống thiên tài họ Tống. Điều này khiến cô ấy sau này làm sao xây dựng uy tín trước mắt các sinh viên khác, không cần dạy lại.

Đứa con trai này của Đỗ Hải Uy từ trước đến nay cư xử không đúng mực nên sớm bị phê bình, bác sĩ Hồ đồng ý với quan điểm của bác sĩ Tô. Lại nhìn bác sĩ Tô không phục chỉ về hướng Tạ Uyển Doanh, bác sĩ Hồ ánh mắt dậy sóng: Là người này.

Trông thấy sắc mặt trầm trọng của bác sĩ Hồ, bác sĩ Tô thầm nghĩ, Tạ Uyển Doanh này xem chừng bác sĩ Hồ sẽ không thích. Dù sao bác sĩ Hồ đều không thích người khác săn đón Tống Học Lâm.

Về bạn học Tạ Uyển Doanh, một số tin đồn bắt đầu lan truyền trong bệnh viện. Như những gì Đỗ Mạnh n nói, người ta đồn đại rằng cô cũng có thiên phú như Tống Học Lâm.

Bác sĩ Hồ không yêu thích thiên tài.

Trong phòng bệnh, dì Mẫn thò đầu ra ngoài, nhìn đám bác sĩ Hồ vừa mới lên tiếng.

“Dì nằm giường số 6, chuẩn bị tiêm.” Y tá kêu lên.

“Vâng.” Dì Mẫn đáp một tiếng, trước tiên đi trở về phòng bệnh.

Tiêm xong, đã tới giữa trưa. Dì Mẫn cầm lấy điện thoại di động của mình đi ra ngoài tìm chỗ gọi điện thoại. Tìm tới tìm lui, cũng chỉ tìm ra cửa sau phòng chữa cháy trong hành lang khá yên tĩnh, sẽ không bị người khác nghe thấy.

“Xin chào, cục trưởng Trương.” Dì Mẫn hỏi vài câu với lãnh đạo ở đầu dây bên kia: “Lúc trước, người thay điểm của Tôn Dung Phương thuận lợi trúng tuyển vào trường y mang họ gì vậy?”

“Sao cô lại hỏi chuyện này. Đã bảo rồi, chuyện này nên sớm quên đi. Không tồn tại việc ai thay điểm của ai, năm đó là chế độ tiến cử, mọi người nhất trí tiến cử rồi.” Cục trưởng Trương giải thích.

Bình Luận (0)
Comment