“Cô ấy có thể đợi một chút. Bác sĩ không chỉ có một mình cô ấy là bệnh nhân. Cô ấy vội cái gì?” Bác sĩ Hồ không một chút lưu tình chỉ trích những quan điểm sai lầm của người nhà bệnh nhân.
“Cô ấy nghỉ phép đến đây, cần phải nhanh chóng quay lại làm việc.” Chồng bệnh nhân giải thích thay cho vợ mình.
“Trên thế giới này chỉ có mình cô ấy là có công việc sao, chỉ có công việc cô ấy quan trọng sao? Bác sĩ cũng có công việc, tại sao cô ấy không hiểu công việc của bác sĩ cũng rất bận rộn?” Từng câu của bác sĩ Hồ đều đâm vào tim phổi bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
“Ý của chúng tôi không phải cái này.” Giọng của chồng bệnh nhân thay đổi, sắp bị lời nói càn quấy của đối phương làm cho vô cùng tức giận, anh ta chẳng qua là vì giải thích lý do tại sao vợ mình vội vàng chứ không nói không hiểu bác sĩ bận rộn: “Không cho hỏi thì không hỏi. Tại sao cô ta trả lời vợ tôi?”
Bác sĩ Tô căng thẳng đến mức đầy lo lắng.
Giọng của bác sĩ Hồ lên cao, nói với người nhà như giơ cao thước dạy học đánh vào: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. Tại sao anh không nghe, tai anh bị điếc sao? Cô ấy không không phải bác sĩ điều trị chính của vợ anh không hiểu về bệnh tình của vợ anh. Người bình thường đều sẽ tìm bác sĩ kê đơn thuốc cho mình mà hỏi. Anh nên hỏi vợ anh tại sao lại tìm cô ấy!”
Nữ bệnh nhân bật khóc: Tất cả đều là lỗi của cô ấy, đây là lỗi cho bản thân....”
Thấy vậy, Đỗ Hải Uy vội vàng lên tiếng bảo tất cả mọi người tại chỗ nguôi giận: “Đừng lo lắng. Tình huống chảy máu này không quá nghiêm trọng, nhập viện quan sát trước, tôi nghĩ vấn đề có lẽ không lớn đâu.”
Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân được an ủi bởi thái độ của Đỗ Hải Uy. Nữ bệnh nhân được đưa sang giường phụ. Ánh mắt phẫn nộ của chồng bệnh nhân nhìn chằm chằm vào bác sĩ Hồ và bác sĩ Tô, cố gắng ghi nhớ hai gương mặt này, chuyện này rõ ràng không chỉ một mình vợ anh ta sai.
Bác sĩ Hồ sau khi chỉ trích người nhà bệnh nhân xong, chỉ trích bác sĩ Đỗ: “Nếu như trước đó các cậu nói rõ cho cô ấy tìm bác sĩ chỉ có thể quay lại tìm các cậu, thì cô ấy cũng sẽ không tìm bác sĩ Tô để rồi xảy ra chuyện này.”
Đỗ Hải Uy ngăn người của mình tranh cãi với bác sĩ Hồ, nói: “Được, quay về tôi sẽ nói với bọn họ.”
Có một số người làm việc không thích giúp đỡ đồng nghiệp, và khái niệm đoàn kết và hợp tác không tồn tại đối với nhóm người này. Người của bác sĩ Hồ và bác sĩ Tô rõ ràng thuộc phong cách làm việc này. Tạ Uyển Doanh hoàn toàn hiểu những lời phàn trước đó của bác sĩ Tả Lương may thật thế nào lại là người của nhóm này.
Bởi vì sau đó bác sĩ Hồ lại yêu cầu Đỗ Hải Uy: “Bác sĩ Đỗ, nhóm bác sĩ chúng tôi gần đây tương đối bận rộn. Tôi đã nói với chủ nhiệm rồi, đó là việc thảo luận trong cuộc họp lần trước do nhóm các cậu cử người làm, nhóm của các cậu nhiều hơn nhóm chúng tôi.”
Trong lòng Tả Lương muốn chửi thề, đối với nhóm người này mà nói, giúp người khác thì không thể, người khác giúp bọn họ là điều cần thiết. Tại sao nhóm người bác sĩ Đỗ nhiều hơn cô ta, bản thân cô ta không ngẫm nghĩ lại, bởi vì không ai thích vào nhóm bọn họ.
Biết rằng người cấp dưới ở đây cảm thấy khó chịu, Đỗ Hải Uy bảo Tả Lương dẫn bạn học Tạ đi khám cho bệnh nhân, bản thân trả lời bác sĩ Hồ: “Điều này tôi chưa nghe chủ nhiệm nói, tôi cần thương lượng với chủ nhiệm.”
Thấy đối phương không thỏa hiệp, bác sĩ Hồ đổi ý, lấy một tình huống mà hôm qua bác sĩ Tô đáp ứng: “Ngày hôm qua bác sĩ Đỗ Mạnh n đến thực tập.”
Ôi chao, con trai ông ấy lại làm trò kinh thiên động địa gì mà gây chuyện thế này? Đỗ Hải Uy cảm thấy bất lực, với tư cách là một người ba luôn luôn chỉ có thể sẵn sàng giải quyết thay cho con trai bất cứ lúc nào.
“Thằng bé đã làm gì rồi?” Đỗ Hải Uy hỏi.
Bác sĩ Hồ tiếp tục dùng giọng điệu ngạo mạn phê bình thế hệ trẻ: “Cậu ta với bạn học của cậu ta quan sát bác sĩ Tô thực hiện phẫu thuật, nửa đường thì đào ngũ chạy trốn, làm ảnh hưởng đến việc học của tất cả mọi người.”
Đỗ Hải Uy ngạc nhiên: Con trai là sinh viên xuất sắc có thể thi đậu vào Bắc Đô, làm sao có thể phạm vào chuyện học tập giữa chừng thì đào ngũ bỏ chạy ảnh hưởng đến trật tự của lớp học được.