Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1859 - Chương 1859 - Trước Khi Phát Tác Gặp Phải Cái Gì

Chương 1859 - Trước khi phát tác gặp phải cái gì
Chương 1859 - Trước khi phát tác gặp phải cái gì

“Trước khi bệnh nhân phát tác đã xảy ra chuyện gì sao?” Nắm bắt được biểu cảm kỳ lạ trên mặt cô, Tả Lương hỏi.

Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ, điều này trước tiên cần hỏi người kia một chút mới biết được là tình huống gì.

“Bác sĩ Tả, bác sĩ Đỗ gọi cậu qua đó.” Y tá đi tới chuyển lời.

Bác sĩ Tả Lương đành phải tạm dừng việc tra hỏi cô, đi đến nói chuyện với giáo sư.

Tạ Uyển Doanh thừa cơ hội đi tìm người đứng ngoài cửa phòng chữa cháy kia. Thường Gia Vũ lén lút đi theo phía sau cô, nghĩ đến cô nàng toàn cơ bắp này, giống như biết rõ anh ấy sẽ đến, lại dường như trong đầu không muốn hỏi anh ấy tại sao lại xuất hiện ở đây thi thoảng chả để ý đến sự có mặt của anh ấy.

Đi thẳng đến cửa một văn phòng làm việc nào đó, Tạ Uyển Doanh nâng tay lên gõ cửa.

“Ai vậy?” Giọng của bác sĩ Hồ từ bên trong truyền đến, đồng thời nói với bác sĩ Tô: “Em ra mở cửa đi.”

Sau một loạt tiếng bước chân, bác sĩ Tô mở cửa, nhìn thấy Tạ Uyển Doanh vô cùng kinh ngạc: “Cô tới đây làm gì?”

Nghe nói tổ một có bệnh nhân cấp cứu, người này không vội cấp cứu cho bệnh nhân còn chạy đến đây?

“Tôi có vài câu muốn hỏi giáo sư Hồ một chút.” Tạ Uyển Doanh đáp.

Bác sĩ Hồ ở bên trong nghe thấy mấy câu đối thoại của cô, liền nói với bác sĩ Tô: “Để cô ấy vào đi.”

Bác sĩ Tô đứng tránh cửa ra vào.

Đi vào trong, Tạ Uyển Doanh nhìn bác sĩ Tô đi ra, đứng nói chuyện với người đối diện này: “Giáo sư Hồ, thầy trông thấy quá trình bệnh nhân giường số 6 của chúng em tái phát bệnh tim có đúng không?”

“Sao cô lại hỏi cái này, đó là bệnh nhân của tổ các cô.” Bác sĩ Hồ trả lời cô bằng giọng điệu ngạo mạn không thay đổi.

“Tôi nhìn thấy lúc dì Mẫn phát tác, giáo sư Hồ ông đúng lúc đứng ở cửa ra vào phòng chữa cháy.”

“Cô nói câu này là có ý gì, muốn bảo tôi nhìn thấy bệnh nhân tái phát bệnh lại không thông báo cho các cô là bệnh nhân ở tổ các cô xảy ra chuyện à?”

“Giáo sư Hồ ông thân là bác sĩ, mặc kệ bệnh nhân này thuộc tổ nào, chứng kiện bệnh nhân phát bệnh có lẽ trước tiền cần tiến hành cấp cứu tại hiện trường, không phải sao ạ?”

Khóe môi bác sĩ Hồ cong lên lộ ra một tia cao thâm khó đoán: “Cô muốn nói tôi gặp bệnh nhân thấy chết không cứu à? Tôi hỏi cô, cô chỉ dùng mắt trông thấy tôi đứng ngoài cửa phòng chữa cháy đã chắc chắn là trông thấy bệnh nhân tái phát bệnh?”

Hay rồi, đối phương không chịu nhận chính mình vừa rồi đứng nhìn bệnh nhân phát bệnh ngay lúc phát hiện bệnh nhân ngay hành lang bên ngoài cửa phòng chữa cháy. Ai bảo thời đại này không có camera giám sát. Chỉ bằng lời chứng minh của một người như cô nói không đủ thuyết phục người khác.

“Tôi cũng nhìn thấy giống em ấy.”

Nói xong lời này, Thường Gia Vĩ đang dựa nửa người ở cửa ra vào, một tay đút trong túi áo khoác ngoài làm từ lông dê, cử chỉ có vài phần lười nhác, chỉ có ánh mắt nhìn bác sĩ Hồ rất sắc bén. Nếu như không phải chính anh ấy tận mắt nhìn thấy, anh ấy không thể tin được, bác sĩ Bắc Đô gặp bệnh nhân rơi vào khoảnh khắc sống chết lại quăng luôn tính mạng bệnh nhân đi.

Hai người khác nhìn về phía ông ấy.

“Cậu…” Bác sĩ Hồ nhìn qua gương mặt anh ấy mơ hồ nhận ra anh ấy là ai, ngữ điệu nói chuyện bớt lại không có làm bậy như trước.

“Phiền ông rồi, bác sĩ Hồ, ông nói một chút xem ông gặp phải chuyện gì, tại sao lại không cứu bệnh nhân.” Thường Gia Vĩ lặp lại vấn đề lúc trước của bạn học Tạ, không để cho đối phương lộng hành linh tinh.

“Không phải tôi nói rồi sao?” Bác sĩ Hồ lười biếng, tựa hồ chẳng muốn giải thích với hai người bọn họ vội đáp lại như thường lệ: “Tôi tới đó để tìm đồ. Về phần bệnh nhân, là mắc bệnh gì, tôi không trông thấy.”

“Ông thật sự không trông thấy bệnh nhân sao?”

“Tôi chỉ mở hé cửa, tầm mắt bị giới hạn. Nơi đó là hành lang nếu như người đang bên trong đi sang chỗ khác, tôi đâu thể thấy người đó được.”

“Ông không nên nói dối!” Thường Gia Vĩ không nhịn được nữa, tức giận thiếu chút giơ ngón tay ra chỉ vào mặt đối phương.

Bình Luận (0)
Comment