Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1860 - Chương 1860 - Bàn Về Vai Vế

Chương 1860 - Bàn về vai vế
Chương 1860 - Bàn về vai vế

Lần đầu tiên nhìn thấy tiền bối Thường tức giận như vậy, Tạ Uyển Doanh xem như mở rộng tầm mắt.

Bị người ta nói dáng vẻ thường ngày như công tử đào hoa mà vẫn cười hihi haha, rất hiếm khi khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng thay đổi đột nhiên.

“Cô đừng có giả mù. Vị trí bệnh nhân nằm đối diện với khe cửa, cô đứng ở chỗ đó mà không thấy sao?” Thường Gia Vĩ rất muốn chọc vào mắt đối phương xem thử có phải thị lực bằng không không.

Bác sĩ Hồ tiếp tục phủ nhận bằng chứng mà họ chỉ ra: “Tất cả đều do các người nói. Cậu không phải tôi, không đứa ở chỗ tôi đứng, không biết tình hình lúc đó của tôi, tôi nói không nhìn thấy tức là không nhìn thấy.”

“Cô tìm cái gì?” Chỉ có thể thay đổi điểm đột phá, nhìn xem người này có phải có ý đi theo đến hành lang hay không.

“Tôi tìm đồ cá nhân của tôi mà cũng cần phải báo cáo với cậu sao?” Bác sĩ Hồ thẳng thừng từ chối tiết lộ thông tin cá nhân của mình.

Chưa từng thấy người nào vô liêm sĩ như vậy. Thường Gia Vĩ nhất thời tức giận đến mức bốc khói, ánh mắt như muốn phá tan gương mặt của bác sĩ Hồ, thầm nghĩ người Bắc Đô như vậy xuất hiện từ chỗ nào, thật quá mất mặt người Bắc Đô bọn họ.

Quay người đi ra khỏi văn phòng, trước tiên gọi điện thoại hỏi bác sĩ Quan người này là thần thánh phương nào mà dám mặt dày như vậy.

Điện thoại reng reng gọi đến, bác sĩ Quan biết được anh đến Bắc Đô 3 thì vô cùng ngạc nhiên: “Cậu đâu nói với tôi hôm nay cậu đến đây. Cậu đến lúc nào vậy?”

“Đừng nhắc nữa.” Thường Gia Vĩ nói ngắn gọn, hỏi anh ấy: “Cậu có biết bác sĩ họ Hồ không? Ở khoa phụ khoa bệnh viện các cậu.”

“Cậu nói Hồ Nháo à.”

“Hồ Nháo? Tôi nói đến Hồ Nháo lúc nào, cậu không biết hôm nay đã gặp chuyện tức giận như thế nào đâu.”

“Không phải lúc trước cậu từng thực tập ở Bắc Đô 3 sao? Mà cậu không biết ai là Hồ Nháo sao?”

Thường Gia Vĩ sau khi bị hỏi liền có một cảm giác kí ức xa xưa ùa về, nói: “Hình như là có chút ấn tượng, biệt danh của cô ta gọi là Hồ Nháo sao?”

“Tôi không tin cậu không tin cô ta. Năm đó cô ta từng cãi nhau với viện trưởng Tiêu.”

Nhớ lại chuyện này, Thường Gia Vĩ nhìu chặt mày: “Lúc đó người tôi thực tập cùng ở khoa phụ sản không phải cô ta, không quá để ý đến con người cô ta. Cậu nói thêm cho tôi nghe người này tại làm sao, mà cô ta có thể cãi nhau với viện trưởng Tiêu?”

Một người có thể cãi nhau với viện trưởng Tiêu. Tạ Uyển Doanh nghe những gì các tiền bối nói, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại.

Nghĩ đến việc một bác sĩ bình thường làm sao có đủ tự tin để cãi nhau với viện trưởng, chỉ có thể nói người này chắc chắn không phải là một bác sĩ bình thường. Trong Bắc Đô 3 dường như có luồng không khí khác với các bệnh viện khác, ví dụ như bác sĩ Chu dám cãi nhau với giáo sư khoa ngoại, bác sĩ Diệp khoa cấp cứu dám cãi nhau với tiền bối lớn tuổi bệnh viện.

“Ba của bác sĩ Hồ trước đây là lãnh đạo lớn ở bệnh viện của chúng tôi, đã qua đời mấy năm trước rồi. Chỉ dựa vào mối quan hệ sâu rộng của ba mình, bác sĩ Hồ có rất nhiều tiền bối lớn tuổi che chở cho, mọi người đều biết cô ta là ai, là con gái của ai. Viện trưởng Tiêu nào có bối cảnh như cô ta, vừa nói về cô ta những tiền bối khác đứng ra nói rằng phải nể mặt cha cô ta mà chăm sóc cô ta, viện trưởng Tiêu không thể nói được.”

Quốc nội thuộc một xã hội đối nhân xử thế, giới thủ đô càng là nơi nói về tư cách thân phận vai vế. Viện trưởng Tiêu làm viện trưởng ở một nơi như vậy thật không dễ dàng.

“Ý kiến giải quyết của bác sĩ Chu còn chưa đưa ra. Ý kiến các bên chưa thống nhất. Mà bác sĩ Hồ là người phản đối kịch liệt nhất, cô ta bởi vì thân phận bối cảnh kia mà có quyền lên tiếng.” Bác sĩ Quan nói.

Có hình thành một bầu không khí trong một đơn vị, không thể thiếu một người lãnh đạo dẫn theo một đống người phụ họa với mình.

Bình Luận (0)
Comment