Một cảm giác căng thẳng không nói nên lời, khiến cho anh cảm thấy giống như đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động, không tìm thấy được đông tây nam bắc, miệng cứng lại không nói nên lời.
Sau một lúc, Tạ Uyển Doanh nói: “Giáo sư Thường nếu như không có việc gì, em đi trước đây.”
“Này, đợi đợi đã....” Trong tình thế gấp gáp, Thường Gia Vĩ vươn tay nắm lấy cánh tay của cô.
Chuyện gì vậy? Tạ Uyển Doanh chớp chớp mắt quay đầu lại.
“Anh, anh đưa em.....” Thường Gia Vĩ vừa nói vừa cảm giác lưỡi của mình giống như bị thắt lại, khiến anh hận không thể tự tát mình hai bạt tay để uốn lại đầu lưỡi.
“Không cần phiền vậy đâu ạ. Giáo sư Thường. Nơi này cách trạm xe buýt rất gần. Em lên tuyến xe 18 có thể đến thẳng trường của chúng ta.” Tạ Uyển Doanh từ chối nói.
“Không phải, là như thế này.” Thật không dễ tìm được lại đầu lưỡi của mình, Thường Gia Vĩ lo lắng nuốt hai ngụm nước bọt, nói với cô: “Lần trước em đã đồng ý với anh, để anh mời em ăn bữa cơm. Em đừng quên nhé.”
Chuyện này? Không phải là tiền bối nói đùa với cô sao?
“Làm sao anh có thể đùa giỡn với em được. Em đừng nghe người ta nói bậy nói bạ. Con người anh đây nói được làm được.” Thường Gia Vĩ nghiêm túc nói, đồng thời có chút oán hận những tin đồn người khác nói về anh.
Vì vậy hôm nay tiền bối đến Bắc Đô 3 sao?
“Vốn định buổi trưa tìm em ăn cơm, không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện.” Thường Gia Vĩ nói đến đây, nhớ đến chuyện kỳ quái buổi trưa hôm nay, lông mày nhíu lại. Thông tin được bạn học kiêm bác sĩ Quan cung cấp cũng không thể giải thích tình hình buổi trưa.
“Không sao ạ, giáo sư Thường không cần phải thực sự mời em ăn cơm đâu.” Tạ Uyển Doanh nói. Mặc dù đã đồng ý, nhưng cô cảm nhận được, bản thân chưa từng giúp giáo sư Thường làm cái gì, để giáo sư Thường đơn độc mời cô ăn cơm không thích hợp lắm.
Liếc nhìn nét do dự trên gương mặt cô, Thường Gia Vĩ cầm điện thoại lên, nói: “Anh cũng hẹn giáo sư Phó của em cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”
Giáo sư Phó đến ăn cơm. Ánh mắt Tạ Uyển Doanh không khỏi sáng bừng như đom đóm trong đêm tối.
Bắt được ánh mắt này của cô, Thường Gia Vĩ cười toe toét, không quan tâm có phải mình đem bạn học cũ ra làm mồi nhử hay không. Vừa gọi điện thoại của Phó Hân Hằng, vừa nói với cô: “Cứ quyết định như vậy đi, để giáo sư Phó của em cùng đi.”
Nghĩ đến việc có thể tiếp xúc gần với giáo sư Phó để tìm hiểu về thông tin liệu có thể ở lại khoa tim mạch trong tương lai hay không, Tạ Uyển Doanh không từ chối nữa.
Điện thoại reng reng reng gọi đến, sau khi điện thoại được kết nối, Thường Gia Vĩ nói thẳng với người ở đầu dây bên kia: “Tôi biết câu giờ này chắc là chưa ăn cơm. Ra ngoài cùng nhau ăn lẩu đi. Đi đến tiệm Lí Bài Kí chúng ta đã ăn lúc trước, tôi đã đặt bàn xong rồi.” Nói xong, cúp điện thoại cái rụp.
Tạ Uyển Doanh ở bên cạnh nhìn, ngạc nhiên: Cứ như vậy? Không chờ phản hồi? Giáo sư Phó sẽ không tức giận chứ?
“Lên xe lên xe đi.” Thường Gia Vĩ thúc giục cô lên xe đề phòng cô lại đổi ý, nói với cô: “Giáo sư Phó của em không có nghiêm túc giống như em nghĩ đâu. Đừng sợ cậu ấy.”
Thật như vậy sao? Chỉ nhớ rằng nam sinh trong lớp cô ai ai cũng rất sợ giáo sư Phó. Tạ Uyển Doanh đặt dấu chấm hỏi trong lòng.
Phó Hân Hằng ở đầu dây bên kia hơi sững sờ khi nhận điện thoại nghe một loạt chỉ thị của bạn học Thường rồi bất chợt cúp máy. Không kịp đợi anh ấy đồng ý hay không, Thường Gia Vĩ liền cúp điện thoại cái rụp.
Sự khác biệt này của bạn học khiến cho anh ấy nhìn điện thoại một lúc mà không nói nên lời. Nghĩ đến việc bản thân cũng phải ăn cơm tối, thu dọn đồ đạc đi ra khỏi văn phòng. Giữa chừng lại gọi điện thoại, không biết tại vì sao, Thường Gia Vĩ không nhận điện thoại. Lông mày Phó Hân Hằng nhíu lại, suy ngẫm đến thái độ bất thường này chưa từng thấy của bạn học.