Phía trước là tiệm lẩu.
Mùa đông ai ai cũng muốn ăn món gì đó nóng hổi để làm ấm cơ thể, cho nên lẩu là thích hợp nhất, kinh doanh tiệm lẩu rầm rộ, có thể nhìn thấy xe cộ đông đúc trước cửa.
Có rất nhiều người di chuyển ghế dựa hết ngồi lại đứng đi đi lại lại ở cửa tiệm, xếp hàng chờ bàn.
May mắn là Thường Gia Vĩ đã sớm đặt chỗ trước, dẫn cô đi vào trong tiệm tìm chủ tiệm, mới có thể chen qua hàng người dài đang xếp hàng đi vào tiệm, ngồi vào chiếc bàn có vị trí đẹp nhất ở phía trong cùng.
Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu, thì nghe tiếng bước chân truyền đến.
Nhân viên phục vụ dẫn theo một người đến trước mặt bọn họ.
“Chào.” Thường Gia Vĩ ngẩng đầu chào bạn học cũ.
Hai mắt Phó Hân Hằng nheo lại nguy hiểm nhìn anh: Trong điện thoại cậu nói một nửa liền cúp điện thoại tôi, không nhận điện thoại của tôi?
“Ngồi đi nào.” Thường Gia Vĩ nói với anh ấy.
Ngồi cái gì mà ngồi, Phó Hân Hằng quay đầu, liếc nhìn bạn học Tạ đang nép mình vào ghế mà trước đó không nhìn thấy.
“Giáo sư Phó.” Thấy ánh mắt giáo sư nhìn sang, Tạ Uyển Doanh liền vội vàng đứng dậy chào.
“Em ngồi đi, khách sáo với giáo sư Phó của em làm gì. Trên đường anh không phải đã nói rất nhiều lần với em rồi sao? Giáo sư Phó của em không có lạnh lùng như em nghĩ đâu, so với giáo sư Đàm của em có tình người hơn nhiều.” Thường Gia Vĩ vẫy tay với cô cho hiệu cho cô ngồi xuống.
Ánh mắt của Phó Hân Hằng liếc nhìn nhìn đăm đăm vào mặt anh, mức độ sắc bén giống như máy quét tia hồng ngoại: Trong điện thoại cậu không nói với tôi còn có người khác đến ăn cơm.
Sợ bạn cũ phát hiện bản thân bị anh lấy làm mồi nhử, Thường Gia Vĩ hắng giọng: “Là chính cậu nói, muốn mời em ấy đi ăn cơm mà, khổ nỗi không thể mở lời sao cho tốt. Lần này tôi giúp cậu mời em ấy đi, không được sao?”
Giáo sư Phó muốn mời cô ăn cơm? Lần đầu tiên Tạ Uyển Doanh nghe câu này, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Liếc nhìn biểu cảm của cô, khóe miệng Phó Hân Hằng giật giật. Rõ ràng cô đã quên mất chuyện lần đó. Anh ấy đã từng đề cập trong văn phòng của Tào Dũng, nhưng bị Chu Hội Thương gạt bỏ, nói anh ấy là giáo sư không thể mua chuộc sinh viên.
“Tại sao cậu lại nghe những gì hai người bọn họ nói.” Thường Gia Vĩ nói anh ấy ngốc: “Chu Hội Thương rõ ràng cho dù thiệt hại quyền lợi của phòng khoa cũng sẽ đứng về phía Tào Dũng.”
Chuyện đã qua rồi không muốn phí nhiều lời, trong phòng hơi nóng, Phó Hân Hằng kéo cổ áo cởi áo khoác bên ngoài ra, cầm một lúc, rồi ném lên người Thường Gia Vĩ.
Thường Gia Vĩ chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy chiếc áo khoác mà anh ấy ném đến, lúc ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt không bị lừa của anh ấy.
Phó Hân Hằng nhìn anh trong mắt như viết lên: Nói đi, cậu mời em ấy ra ngoài ăn cơm là muốn làm gì? Kéo tôi theo để làm gì?
Muốn lừa bạn học cũ người máy này thật không dễ dàng mà. Thường Gia Vĩ thầm lẩm bẩm trong lòng.
Giáo sư Thường bảo ngồi, Tạ Uyển Doanh không dám ngồi, là vì cảm nhận được vẻ mặt của giáo sư Phó lúc đến không đúng. Hiện tại, giáo sư Phó đang nghiêm mặt với giáo sư Thương hai người mắt đối mắt giống như hai con gà chọi.
Không biết giữa các giáo sư xảy ra chuyện gì, khiến cho sinh viên như cô cảm thấy hơi thót tim.
Chỉ có thể nhanh chóng xoa dịu bầu không khí này. Không nghĩ quá nhiều, Tạ Uyển Doanh nói: “Giáo sư Phó, em tìm cho một chiếc ghế mới cho thầy. Em thấy chiếc ghế này, nhìn không đẹp lắm.”
Ghế không đẹp? Cái cớ này của bạn Học Tạ thật tệ, đang muốn pha trò sao? Vấn đề là một người đàn ông trưởng thành có quan tâm đến ngoại hình chiếc ghế không? Nói cô gái nhỏ quan tâm thì còn tạm được. Chuyện cười lạnh lùng của người ngay thẳng này thật khiến cho người ở đây đều dựng tóc gáy. Bản thân Phó Hân Hằng có lạnh lùng như nào cũng sẽ cảm thấy giống như bỗng nhiên bị một trận mưa đá tạt vào người.
Thường Gia Vĩ suýt chút nữa ôm bụng cười lớn.
“Không cần.” Phó Hân Hằng ngăn cản bạn học Tạ đi ra ngoài tìm ghế, nói: “Tôi ngồi.”