Lúc đó vội vàng cấp cứu bệnh nhân cô không chú ý đến điều này. Tạ Uyển Doanh cẩn thận hỏi: “Anh đã tìm ở những chỗ nào rồi? Đã tìm hết trong phòng bệnh rồi sao? Liệu dì Mẫn có để điện thoại ở trong ngăn tủ đầu giường không?”
“Tôi đã tìm hết trong phòng bệnh rồi nhưng không nhìn thấy. Tôi hỏi người nằm cùng phòng bệnh với bác gái tôi, bọn họ không nhớ bác gái tôi có lấy điện thoại ra hay không nữa. Tôi lại tìm trong hành lang cũng không tìm thấy.
“Đi tìm y tá, thì các cô y tá bảo không biết, người đầu tiên phát hiện ra bệnh nhân không phải là bọn họ. Nên chỉ có thể hỏi cô xem. Cô cũng không biết có phải không?”
Cô không biết lúc đó Dì Mẫn làm gì ở hành lang mà dẫn đến đột ngột lên cơn đau tim.
“Điện thoại không thấy. Không biết đã bị người khác trộm hay nhặt được. Dù sao thì tôi cũng đã báo cảnh sát rồi.” Mẫn Đông Tú nói: “Bác sĩ Tề nói bác gái tôi có thể bị kích thích, tôi nghĩ, liệu có phải do bác gái tôi gọi điện thoại cho ai không.”
Điều mà Mẫn Đông Tú nghi ngờ có là dựa vào cơ sở nhất định. Rốt cuộc dì Mẫn đã gọi điện thoại cho ai trước khi ngã. Trong đầu Tạ Uyển Doanh chỉ có thể lại hiện lên hình bóng của bác sĩ Hồ. Lúc đó bác sĩ Hồ đứng ở cửa phòng cháy chữa cháy nên có thể biết được. Nhưng thái độ của bác sĩ Hồ trước đó cho thấy cô ta sẽ không nói ra.
Sau khi người nhà bệnh nhân báo cảnh sát đợi cảnh sát đến điều tra tung tích chiếc điện thoại rơi. Tạ Uyển Doanh thầm mong dì Mẫn có thể tỉnh lại sớm hơn.
Hạ điện thoại xuống, quay lại, nhìn hai vị giáo sư không động đũa, vẫn luôn nghe cô nói chuyện điện thoại.
Bởi vì dì Mẫn nói khi nói ra chuyện này nhất định phải thận trọng, nên Tạ Uyển Doanh cho rằng ngoài trừ nói với mẹ mình, muốn nói với người khác tốt nhất là nên hỏi ý kiến của dì Mẫn. Đợi đến khi dì Mẫn tỉnh lại rồi nói, trong giai đoạn này chỉ có thể giải quyết như vậy. Tạm thời cô sẽ không nói với người khác.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Phó Hân Hằng đã hoàn toàn dừng đũa. Buổi trưa buổi chiều anh ấy không ở Bắc Đô 3, không biết chuyện xảy ra ở khoa phụ sản , bởi vì vẻ mặt khác lạ của hai người trước mắt trong bàn ăn mà đâm ra nghi ngờ.
Miệng Thường Gia Vĩ sớm đã vòng vo muốn hỏi. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy ánh mắt bất an của cô giống như con nai nhỏ, trong lòng không khỏi mềm nhũn không hỏi nữa. Thế nên anh chủ động cầm đũa lên quơ quơ nói: “Không có gì. Ăn đi ăn đi.”
Bạn học cũ đây là không có gì sao? Trong mắt Phó Hân Hằng lại đặt một dấu chấm hỏi.
Reng reng reng, điện thoại lại đổ chuông.
Tiếng chuông quen thuộc khiến cho ánh mắt hai người kia nhanh chóng đổ dồn về chiếc điện thoại Tạ Uyển Doanh đang cầm.
Điện thoại của cô lại reo lên....
“Bây giờ em rất bận.” Ánh mắt sâu thẳm của Phó Hân liếc nhìn cô giống như chiếc điện thoại ba giây đổ chuông một lần.
Giáo sư Phó giống như đàn anh Vu nói cô bận rộn hơn giáo sư. Tạ Uyển Doanh ngại ngùng đến mức kiễng chân, nhanh chóng ấn nút trả lời, giống như đánh nhanh thắng nhanh. Kết quả nhìn thấy tên người gọi đến: Giáo sư Nhậm gọi điện thoại đến!
“Alo. Bây giờ em đang ở đâu? Thầy gọi đến ký túc xá của em không ai nhận điện thoại, em trực ca đêm sao?” Nhậm Sùng Đạt sau khi quay trở về vội vàng gọi điện thoại cho từng sinh viên trong lớp dễ xảy ra chuyện để xác nhận tất cả đều ổn, trong đó bao gồm cả cô.
“Em đang ăn cơm ở bên ngoài. Giáo sư Nhậm, thầy và bạn học Cảnh về rồi sao?” Tạ Uyển Doanh vừa báo cáo vừa hỏi.
“Đúng vậy, thầy và Vĩnh Triết dẫn theo em trai em ấy trở về, chuẩn bị sắp xếp em trai em ấy nhập viện. Thầy nghe tiểu Triết nói, lần trước em có giới thiệu bác sĩ nào đó cho em trai em ấy? Có phải Thường Gia Vĩ không?”
“Giáo sư Thường đang ở đây. Giáo sư Nhậm bây giờ thầy có muốn nói chuyện với giáo sư Thường không?” Tạ Uyển Doanh nói.
Anh là đang muốn liên hệ với Thường Gia Vĩ, xem có thể sắp xếp cho bệnh nhân nhập viện tối nay hay không, như vậy có thể sẽ đỡ phiền phức hơn rất nhiều.