Nghĩ đến đây Nhâm Sùng Đạt bỗng nhiên tỉnh táo lại, nghĩ đến một vấn đề hết sức quan trọng, giật mình hỏi cô: “Em đi cùng Thường Gia Vĩ à?”
“Đúng vậy, hôm nay thầy Thường mời thầy Phó ăn cơm, thuận tiện mời em tới ăn cùng.” Tạ Uyển Doanh nói.
Cái gì!
Nhâm Sùng Đạt gục đầu xuống, nghĩ thầm chắc chắn Tào Dũng không biết chuyện này, nếu không Tào Dũng sẽ nổi cơn tam bành mất.
Bảo cô thật thà đúng là thật thà, lại dễ dàng bị hai người đó bắt đi ăn cơm cùng như vậy. Nhâm Sùng Đạt dùng tay cào đầu mình.
“Thầy Nhâm?” Tạ Uyển Doanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra đột nhiên thầy Nhâm lại không nói nữa, “Thầy muốn em nói chuyện với thầy Thường về chuyện của bệnh nhân sao?”
Thật sự là một người thật thà trăm phần trăm, suy nghĩ lúc nào cũng đặt trên người bệnh nhân. Ở bên cạnh Nhâm Sùng Đạt vừa thở dài vừa nói, lại suy nghĩ làm cách nào để giúp bạn cũ cảnh cáo tên công tử ăn chơi kia: “Em đưa điện thoại cho tên đó đi.”
“Để tôi nghe máy.” Nghe thấy giọng của Nhâm Sùng Đạt từ đầu dây bên kia, Thường Gia Vĩ hừ một tiếng, rất không hài lòng, đầu tiên vẫn đưa tay cầm điện thoại chuẩn bị tinh thần mắng nhau.
“Cậu mời học sinh của tôi đi ăn?” Nhâm Sùng Đạt mở đầu không chút khách khí, chỉ ra chỗ không đúng của đối phương.
“Đúng vậy. Vì sao không thể?” Thường Gia Vĩ nói lại, anh cảm thấy không có gì là không đúng.
“Cậu mời cô ấy đi ăn là có ý gì?” Nhâm Sùng Đạt nói anh ta không có ý tốt.
“Tào Dũng có thể mời cô ấy ăn cơm, tại sao chúng tôi không thể chứ?” Thường Gia Vĩ so sánh mình với Tào Dũng.
“Cậu và Tào Dũng có thể giống nhau sao?” Nhâm Sùng Đạt bị tên công tử ăn chơi này làm cho tức giận hết hồn: “Tào Dũng là học trưởng của cô ấy.”
“Tôi là tiền bối của cô ấy. Hiện tại cô ấy là thực tập sinh ở số ba Bắc Đô, cũng có thể coi như là một nửa học muội của tôi rồi, lí gì lại không giống Tào Dũng.” Thường Gia Vĩ đắc chí, không nhún nhường, anh cũng là đang giúp bạn học cũ giành người.
“Cậu được lắm.” Suýt chút nữa thì Nhâm Sùng Đạt lên tiếng mắng chửi người, nghĩ thầm những người này đều là những kẻ giỏi ngụy trang, toàn bộ đều xưng huynh gọi muội với bạn học Tạ ai ai da mặt cũng dày hơn bình thường, “Rõ rành cô ấy là học sinh của Quốc hiệp.”
“Là ai đã sắp xếp cho cô ấy đến thực tập tại Bắc Đô?” Thường Gia Vĩ nói đó là lỗi do anh ta, không thể trách những người khác.
Không sai, là do người hướng dẫn là anh và trường học sắp xếp. Nhâm Sùng Đạt không thẹn với lương tâm: “Cô ấy đến từ đầu là phải nói rõ, giống như quê quán chỉ có một.”
“Cậu không tính Bắc Đô cử người bồi dưỡng sao? Sao với tôi thì da mặt anh càng dày hơn đó.” Thường Gia Vĩ hung hăng oán giận.
Nhâm Sùng Đạt mới là người bị anh ta làm cho tức chết: “Cậu dám so da mặt ai dày hơn với tôi sao?”
Một người so với một người càng lớn tiếng hơn. Có lẽ hai người này muốn cãi nhau đến tận cùng vũ trụ hay sao, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
Phó Hân Hằng: khụ. Anh nghiêm túc hắng giọng, ý muốn nhắc bọn họ chú ý.
Động tĩnh quá lớn, khiến cho người phục vụ chạy ra hỏi có chuyện gì.
Điều bạn không cần lo lắng chính là việc đặt lịch cho bệnh nhân. Trong lúc cãi vã với đối phương, một tay khác của Thường Gia Vĩ dùng điện thoại của mình gửi tin nhắn cho đồng nghiệp ở phòng trực ban trong viện.
Sau khi nhận được câu trả lời của đồng nghiệp trong bệnh viện, Thường Gia Vĩ mạnh mẽ chấm dứt tranh chấp, quay lại vấn đề chính: “Đêm nay bác sĩ Quách của khoa chúng tôi trực. Tôi bảo cậu ấy đưa bệnh nhân đến giường số mười sáu do tôi phụ trách. Sau khi đưa bệnh nhân đến bệnh viện cậu trực tiếp đưa người lên khoa chỉnh hình số ba, bác sĩ Quách sẽ sắp xếp cho bệnh nhân.”
Không nghĩ tới tên công tử ăn chơi này lại rất nghiêm túc trong công việc. Nhâm Sùng Đạt trầm giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Hai người thầy cãi nhau và công việc đã được sắp xếp xong.
Tạ Uyển Doanh nghe xong thì thấy yên tâm, tin rằng bạn học Cảnh ở bên kia cũng thấy yên tâm