Xử lý tốt chuyện nhập viện của bệnh nhân, Thường Gia Vĩ và đối phương tiếp tục dùng lí lẽ để tranh luận: “Cảm ơn thì không cần, đây là việc tôi nên làm. Hôm nay Doanh Doanh ăn cơm cùng hai người chúng tôi cậu đừng có bày tỏ ý kiến của mình một cách bừa bãi. Sau này chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục mời cô ấy đi ăn cơm.
Không chỉ có chúng tôi, còn có Đào Trí Kiệt, Đàm Khắc Lâm cũng sẽ mời cô ấy đi. Cậu chỉ nhằm vào hai chúng tôi là không có đạo lý, không công bằng, không chỉ không công bằng với chúng tôi mà đối với cô ấy cũng không công bằng.”
“Bọn họ mời cô ấy đi ăn là vì cô ấy là người phụ tá của giáo viên. Hơn nữa, có mấy lần Đàm Khắc Lâm cũng không mời cô ấy đi ăn.
Đàm Khắc Lâm cũng là người của Bắc Đô.” Nhâm Sùng Đạt phản bác.
“Sao có thể trông cậy vào người thường xuyên chơi poker có thể mời người khác đi ăn cơm chứ, cậu ta không có tình cảm.” Thường Gia Vĩ không chấp nhận ý kiến này.
“Theo như lời cậu nói, vậy tên người máy Phó Hân Hằng kia sao có thể mời người khác ăn chứ.” Nhâm Sùng Đạt lại phản kích.
“Có gì lạ đâu. Dân poker không biết đạo lý đối nhân xử thế, còn người máy sẽ được cài đặt lập trình.”
Hai vị giáo viên càng nói càng to tiếng, đã quên mất những người đang ngồi nghe ở đó.
Trái tim của Tạ Uyển Doanh đập nhanh chóng, không dám nhìn sắc mặt của thầy Phó.
“Phó Hân Hằng có nghe thấy sao?” Nhâm Sùng Đạt nhận được tin tức cảnh cáo của bạn học Tạ gửi tới, hỏi.
“Đúng vậy, cậu ta đang ở đây. Cậu có muốn nói chuyện với cậu ta không?” Thường Gia Vĩ đưa điện thoại đến trước mặt bạn học cũ.
Trước tiên Phó Hân Hằng liếc anh ta một cái: cậu hẹn con gái nhà người ta đi chơi lại lấy tôi ra làm lá chắn, rồi cùng người khác cãi nhau lại lấy tôi ra làm đệm lưng, Nhâm Sùng Đạt nói không sai da mặt cậu đủ dày.
Thường Gia Vĩ sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói: “Chuyện này không thể trách tôi, là do Nhâm Sùng Đạt gây sự trước. Hơn nữa, chúng ta mời cô ấy đi ăn cơm là có tội sao. Cậu ta nói điều ấy là có ý gì?”
Suy nghĩ kĩ một chút thấy điều này không sai. Vừa ngồi Nghe Nhâm Sùng Đạt nói vậy anh cũng thấy không vui. Phó Hân Hằng nhận điện thoại, âm thanh hơi trầm xuống: “Cô ấy muốn cùng ai ăn cơm, không ai có tư cách ngăn cản cô ấy.”
Người máy nói chuyện giọng nói cũng cứng như sắt. Ôi, Nhâm Sùng Đạt gãi gãi đầu tóc, biết tấm sắt khó đối phó: “Được rồi, là cô ấy muốn ra ngoài ăn với mấy người .” Anh chỉ có thể chờ rồi hỏi học sinh của mình thôi.
Phó Hân Hằng cũng không muốn làm mọi chuyện căng thẳng hơn, hứa hẹn nói: “Sau khi ăn xong chúng tôi sẽ lập tức quay về xem bệnh cho bệnh nhân.”
Nghe vậy, Nhâm Sùng Đạt lần nữa nói cảm ơn với họ: “Không cần vội, mọi người cứ từ từ ăn. Chúng tôi phải đi ô tô từ sân bay đến bệnh viện, sẽ không nhanh đâu. Giường bệnh cũng đã sắp xếp xong xuôi, để bệnh nhân nghỉ ngơi chút rồi nói.”
Tắt máy sau khi công tác đả thông hoàn tất.
Tạ Uyển Doanh đưa hai tay tiếp nhận điện thoại từ Phó Hân Hằng, cũng may thầy không nói cô là một người bận rộn.
Ba người tiếp tục ăn cơm. Tuy bảo là từ từ ăn nhưng bọn họ cũng thật không dám bỏ qua chuyện của bệnh nhân. Làm bác sĩ chính là như thế, có bệnh nhân, muốn từ từ ăn một bữa cơm cũng không thể.
“Thường Gia Vĩ thuận tiện nói qua về tình trạng của bệnh nhân cho bạn cũ: “Chức năng tim không tốt, ho khan, thở dốc, từ phim chụp tôi đoán khả năng là viêm phế quản sẽ lớn hơn là khả năng viêm phổi.”
Ngồi nghe bên cạnh, Tạ Uyển Doanh cảm thấy thầy Thường coi thầy Phó là bạn tốt, sau một vài lần biểu hiện có thể được coi như là một nửa bác sĩ khoa phẫu thuật tim, nhận xét của anh khác với những nhận xét của các bác sĩ phẫu thuật khác.
Còn bạn học của anh được mọi người gọi là hoa hoa công tử cũng không thể đánh giá thấp. Việc chọn khoa phẫu thuật chỉnh hình là do lúc đầu anh đánh bừa, không giống người khác băn khoăn không biết nên chọn khoa nào.