Khuôn mặt như vậy chứng tỏ bệnh nhân quanh năm sinh bệnh, dinh dưỡng không đầy đủ.
Trong giai đoạn hiện tại có thể chẩn đoán chưa chính xác, bác sĩ không dám tùy tiện dùng thuốc, không treo bình, chỉ theo chỉ thị bác sĩ cho thở oxy. Trên mũi bệnh nhân đeo ống dẫn thông hai đầu mũi kết nối với đầu ra của oxy từ oxy trên vách tường.
Nhớ trong hồ sơ bệnh án trước đó ghi chân bệnh nhân có vấn đề.
Cảnh Vĩnh Triết đi đến vén nửa dưới của chăn lên, để lộ hai chân của em trai cho bạn học Tạ kiểm tra.
Cúi người, Tạ Uyển Doanh cẩn thận kiểm hình dáng bên ngoài hai chân của bệnh nhân. Về cơ bản, không nhìn ra chân nào có dấu hiệu gãy xương rõ ràng. Bởi vì lúc đó bệnh nhân gãy xương không phẫu thuật không vết hở không có sẹo.
Chỉ làm thanh nẹp cố định, gãy xương nhẹ khi lành đương nhiên sẽ không lộ quá rõ, cần phải chụp phim kiểm tra lại.
“Tiểu Huy, em có thể thử duỗi thẳng hai chân của mình ra được không?” Tạ Uyển Doanh hỏi bệnh nhân.
Có người gọi tên của cậu ấy.
Cảnh Vĩnh Huy mở mắt, trong tầm mắt mơ mơ màng màng xuất hiện một cô gái tóc dài, dưới ánh đèn của phòng bệnh ánh mắt dịu dàng của cô gái đó lấp lánh lấp lánh tựa giống như mẹ của cậu ấy. Quay đầu, cậu ấy hỏi anh trai bên cạnh: “Em đang nằm mơ sao?”
Em trai cảm thấy mình nằm mơ thấy mình đang nằm mơ về một thiên thần giống như mẹ của các cậu.
Biết em trai đang nhớ mẹ, Cảnh Vĩnh Triết cười khổ, nói với em trai: “Cậu ấy là bạn học của anh bác sĩ Tạ. Trước đó anh đã nói qua với em rồi, là cậu ấy đề nghị em đến bệnh viện ở đây để khám.”
Hóa ra là bạn học của anh trai. Cảnh Vĩnh Huy gật đầu, trong ánh mắt viết rõ sự tin tưởng, quay sang nói với chị gái bác sĩ: “Chân của em đã duỗi thẳng rồi.”
Bệnh nhân nói đã duỗi thẳng chân rồi, nhưng tình huống thực tế hai chân bệnh nhân đặt trên giường hơi xoay ra ngoài. Không phải bệnh nhân bằng mặt mà không bằng lòng cố ý chống đối bác sĩ, mà là bệnh nhân không nhận thức được bản thân không làm được.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Cảnh Vĩnh Triết quay mặt đi, điều chỉnh hô hấp của mình. Cậu ấy cần phải kiểm tốt cảm xúc của mình, không thể để cho em trai phát hiện ra bệnh của mình dù chỉ một chút.
“Nào, nhấc chân lên.” Tạ Uyển Doanh nói với bệnh nhân.
Cảnh Vĩnh Huy chậm chạp khó khăn nhấc chân trái lên, rồi nhấc chân phải lên. Bởi vì lực không đủ, nên lúc chân nhấc lên cao cậu ấy vô cùng gắng sức, độ cao chưa đến một nắm tay, chân không có lực liền hạ xuống.
Nắm thành nắm đấm, Tạ Uyển Doanh đặt nắm đấm của mình lên lòng bàn chân của bệnh nhân, thử để bệnh nhân đạp chân ra kiểm tra sức mạnh chi dưới của bệnh nhân.
Cảnh Vĩnh Huy phồng má giống như cố kìm sức để bú lấy sữa mẹ, nhưng lại không có tác dụng, dường như chân không thể đạp được.
Có thể thấy bệnh nhân là một em bé ngoan, bất cứ chuyện gì cũng phối hợp với bác sĩ. Một em bé ngoan như vậy tại sao lại bị người khác đánh gãy chân. Tạ Uyển Doanh nghĩ đến điều này, liền hiểu rất rõ tâm trạng bạn học Cảnh đau xót cho em trai.
Bởi vì kết quả kiểm tra trước đó nên không thể phân biệt được rối loạn chức năng chi dưới của bệnh nhân. Tạ Uyển Doanh đi vòng qua bên giường, đỡ bệnh nhân co đầu gối lại, sau đó buông tay, chỉ nhìn thấy chi dưới của bệnh nhân kiên trì được tư thế này không đến vài giây rồi lập tức tự mình chậm rãi hạ xuống giường. Chi dưới bên trái cũng giống như vậy.
Kiểm tra cuối cùng cô làm là kiểm tra tê liệt bài kiểm tra đầu tiên của Bar 6 kiểm tra thả đầu gối, là kiểm tra triệu chứng bệnh dương tính đương đối rõ ràng. Hơn nữa trước bảo bệnh nhân duỗi thẳng chân xoay ra ngoài, là triệu chứng Jackson. Những kết quả kiểm tra này, hoàn toàn cho thấy rõ bệnh nhân có dấu hiệu tê liệt nhẹ.
Cầm một chiếc tăm bông xoay ngược đầu lại, dùng đầu que tre quẹt vào da tứ chi của bệnh nhân, để kiểm tra cảm giác nông sâu của bệnh nhân.
Tê liệt nhẹ có từ nhẹ chắc chắn là vẫn còn tốt, triệu chứng phát hiện ở giai đoạn đầu, chỉ cần kiểm tra rõ nguyên nhân bệnh tình thì có thể thời gian vẫn còn kịp. chính bởi vì triệu chứng nhẹ khó phân biệt, nên thông thường các bác sĩ không nghi ngờ đến điểm này sẽ không dễ dàng làm kiểm tra cho bệnh nhân.