Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1877 - Chương 1877 - Bỏ Sót Chẩn Đoán

Chương 1877 - Bỏ sót chẩn đoán
Chương 1877 - Bỏ sót chẩn đoán

Khi bệnh nhân sắp ngồi xe lăn, bác sĩ trước đó tiếp tục xem xét di chứng sau gãy xương và chức năng tim phổi không được khỏe, không nghi ngờ đến phương hướng chính xác. Cuối cùng dẫn đến trong một khoảng thời gian dài, bao gồm bác sĩ ở bệnh viện huyện chẩn đoán nhầm bỏ sót chẩn đoán.

Là anh trai của bệnh nhân đang học bác sĩ, Cảnh Vĩnh Triết vô cùng trách bản thân mình vì không kịp thời phát hiện chuyển biến bệnh tình của em trai. Giống như Thường Gia Vĩ nói, cậu ấy là sinh viên y của Quốc Hiệp tương lai muốn ở lại giới y học hàng đầu thủ đô, thì không thể so sánh với các bác sĩ ở bệnh viện huyện được, yêu cầu của bản thân nhất định phải cao hơn.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Cảnh Vĩnh Triết quay người giúp em trai kéo chăn đắp lên người, nói: “Tiểu Huy, em cứ yên tâm ngủ đi. Có anh ở đây không sao hết.”

Tinh thần của Cảnh Vĩnh Huy mệt mỏi rã rời, nghe lời nói của anh trai gật đầu nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Em trai không biết có phải bởi vì đi đường xa đến thủ đô chữa bệnh, trán hơi sốt nhẹ. Cảnh Vĩnh Triết dùng lòng bàn tay sờ trán em trai, định lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể lại lần nữa cho em trai.

“Em ấy sốt bao lâu rồi?” Nhạc Văn Đồng xách bình thủy chứa đầy nước nóng trở về, nhìn thấy cảnh này liền hỏi.

Cảnh Vĩnh Triết nhớ lại những gì người trong nhà nói: “Ông bà nội tôi tuổi tác cao không nhớ rõ. Nói là có lúc em ấy sốt có lúc không, sốt cũng không quá cao, giống như là sốt như không sốt.”

Sốt nhẹ khó phân biệt hơn so với sốt cao, cần phải đo nhiệt độ nhiều lần trong ngày hơn để phát hiện tình huống bất thường. Người già không có kiến thức cơ bản này, chỉ dựa vào tay sờ trán và chân tay bệnh nhân để cảm nhận, đợi đến khi nào sốt cao mới vội vàng đi đến bệnh viện.

Nhạc Văn Đồng kéo cậu ấy đi ra ngoài, đi ra bên ngoài để tránh bệnh nhân ở trong phòng, nhỏ tiếng hỏi cậu ấy: “Ông nội trong nhà cậu có hút thuốc không? Có tiền sử bệnh lao phổi không?”

Nghe ý này của lớp trưởng tức là lúc đi ngang qua văn phòng bác sĩ đã nghe được bác sĩ nói tình hình bệnh của em trai cậu ấy. Sắc mặt của Cảnh Vĩnh Triết xuất hiện sự lo lắng.

Tạ Uyển Doanh theo bọn họ đi ra ngoài phòng bệnh, nghe câu này của lớp trưởng liền nói: “Thi đại học cần phải kiểm tra sức khỏe. Nếu mắc bệnh lao phổi thì không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và được trúng tuyển.”

Câu này có nghĩa là bệnh lao phổi thuộc vào bệnh truyền nhiễm, thông thường nếu trong nhà có một người mắc bệnh, thì tỷ lệ những thành viên khác trong gia đình cũng mắc bệnh rất là cao. Nếu như Cảnh Vĩnh Huy bị thì đoán chừng bạn học Cảnh cũng sẽ bị. Cho dù là thi đại học hay là kiểm tra sức khỏe ở học viện y nhất đều phải sàng lọc bệnh nhân mắc bệnh lao phổi, vì vậy, khả năng Cảnh Vĩnh Triết mắc bệnh lao phổi là không cao.

Biết rằng bạn học Tạ muốn an ủi cậu ấy. Cảnh Vĩnh Triết hỏi lớp trưởng: “Lớp trưởng cậu nghe nói ai nghi ngờ như thế vậy?”

“Chỉ là giáo sư Nhậm đang thảo luận sơ bộ cùng với bác sĩ, cần phải đợi bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân quay lại sau đó xem tình hình bệnh nhân rồi mới kết luận được.” Nhạc Văn Đồng nói.

Cửa lớn khu vực phòng bệnh vang lên cạnh cạnh, hai người một trước một sau đi qua khe cửa mở đi vào trong.

Đợi người đã đến gần, nhìn rõ là hai gương mặt của Thường Gia Vĩ và Phó Hân Hằng. Nhạc Văn Đồng thực sự ngạc nhiên, tự hỏi liệu bản thân mình có nhìn nhầm hay không: Tại sao hai người này lại xuất hiện ở đây vào ban đêm.

Nhìn vẻ mặt của lớp trưởng chắc là không biết không nghe giảng viên nói. Tạ Uyển Doanh và Cảnh Vĩnh Triết nghĩ.

Nhận thức được điều gì, Nhạc Văn Đồng quay đầu lại, lần này vô cùng nghiêm túc nhìn vào tờ giấy dán trên cửa phòng bệnh, trên đó ghi bác sĩ điều trị chính của giường 15 giường 16 là Thường Gia Vĩ.

Không phải chứ? Đôi mắt Nhạc Văn Đồng bất động giống như bị dính vào tờ giấy.

Bộ dạng bị kinh ngạc này của lớp trưởng, đủ để cho thấy rằng cái danh đào hoa của một bác sĩ ảnh hưởng đến uy tín của bác sĩ, hoàn toàn không phải chuyện tốt gì.

Đi được nửa đường, Thường Gia Vĩ trước tiên quẹo vào trong phòng thay đồ thay một chiếc áo khoác blouse trắng.

Bình Luận (0)
Comment