Phó Hân Hằng không chờ anh, trực tiếp bước vào văn phòng bác sĩ.
Ba bạn học thấy vậy vội vàng đi theo vào văn phòng để nghe tin tức.
Nhạc Văn Đồng vừa đi vừa hỏi bạn học Cảnh và bạn học Tạ: “Là giáo sư Nhậm liên hệ với giáo sư Thường sao?”
Có lẽ lớp trưởng không nghĩ ra tại sao giảng viên thông minh của bọn họ lại liên hệ với một công tử đào hoa đến để điều trị cho bệnh nhân, Quốc Hiệp không chỉ có một mình Thường Gia Vĩ là chuyện gia.
“Chuyện này là ......” Cảnh Vĩnh Triết chần chừ nhìn về phía bạn học Tạ.
Trên thực tế là do bạn học Tạ đề cử Thường Gia Vĩ chứ lý do cụ thể thì cậu không quá rõ. Kỹ thuật của Thường Gia Vĩ tương lai cậu ấy chưa từng thực tập ở khoa chỉnh hình nên cũng không quá hiểu rõ.
Nghe nói không phải do giáo sư Nhậm đề cử mà là do bạn học Tạ đề cử, Nhạc Văn Đồng ngạc nhiên nhìn Tạ Uyển Doanh: Cậu nghĩ như thế sao?
Đừng lo lắng. Tạ Uyển Doanh vừa muốn nói với lớp trưởng như vậy.
Có tiếng giày da vang lên ở cửa văn phòng, là Thường Gia Vĩ khoác áo blouse trắng xuất hiện.
Áo blouse trắng đồng phục bác sĩ sạch sẽ tinh tươm, trên ngực có đeo thẻ bác sĩ nổi danh, ngay cả một sinh viên y khoác lên mình bộ dạng như vậy cũng có thể đánh lừa bệnh nhân cho rằng mình là chuyên gia.
Chính vì vậy, Nhạc Văn Đồng đối với vị công tử đào hoa trong truyền thuyết này thật sự không có cách nào tin tưởng, trong lòng suy nghĩ không bằng giúp bạn học Cảnh gọi điện thoại cho đàn anh Tào hỏi thăm.
Lúc nhìn thấy Phó Hân Hằng đến, Nhậm Sùng Đạt và bác sĩ Quách lần lượt đứng dậy. Nhậm Sùng Đạt lại bày tỏ lòng biết ơn đối với bọn họ nói: “Giường bệnh nhân đã được sắp xếp xong rồi. Tối nay để các anh đặc biệt quay trở lại bệnh viện khám cho bệnh nhân thật vất vả.”
“Trong điện thoại đã nói không cần khách sáo rồi mà, đây là công việc trách nhiệm của chúng tôi.”
Thường Gia Vĩ là bác sĩ điều trị chính không tán gẫu cùng những người khác, đưa tay về phía bác sĩ Quách: “Báo cáo kiểm tra của bệnh nhân đâu?”
“Phim chụp CT cấp cứu, phim chụp X-quang ngực đã có hết rồi.” Bác sĩ Quách nhận được chỉ thị vội vàng cầm mấy tấm phim chụp X-quang học đặt trên bàn làm việc, đi qua đặt dưới bàn đèn.
“Giáo sư Phó, Giáo sư Thường. Tấm này là chụp CT phần phổi, bên kia là CT cột sống, còn có X-quang ngực. Tình hình hiện tại của bệnh nhân này cân nhắc tổng hợp thì hơi phức tạp. Tôi vừa nói chuyện với giáo sư Nhậm của học viện y, nếu lao cột sống, cần phải loại bỏ khối u cột sống, cần phải loại bỏ khối u tủy sống, cần phải loại bỏ viêm tủy áp xe cột sống,....” Bác sĩ Quách giới thiệu tình hình của bệnh nhân cho những người Thường Gia Vĩ Phó Hân Hằng biết, giọng điệu rất khiêm tốn, anh ấy là một người trẻ tuổi ở khoa nội trú vừa vào phòng khoa không được bao lâu, không có kinh nghiệm gì.
Thường Gia Vĩ nghe xong những gì anh ấy nói quay đầu nhìn bạn học Tạ, sợ bạn học Tạ cho rằng trình độ khoa chỉnh hình của họ quá kém, liền nhắc nhở bác sĩ Quách: “Cậu đừng lấy sách bách thư toàn khoa y học loại bỏ từng loại bệnh.
Bác sĩ cấp dưới không có lòng tin, chỉ có thể cái gì cũng không dám nói. Bác sĩ Quách tự mình cười, chờ các bác sĩ cấp trên chính mình xem phim.
Một vài bác sĩ vây quanh phía trước bảng đèn. Mỗi người dựa vào lĩnh vực chuyên môn của mình mà đánh giá tấm phim. Phim chụp phức tạp, cần bác sĩ xem thật kĩ để thẩm định.
Ba người Tạ Uyển Doanh đứng phía sau các giáo sư, có chút lo lắng nhón chân lên.
Hình ảnh phim chụp X-quang đưa ra tương đối thô, hầu hết X-quang ngực của các bệnh nhân giãn phế quản có thể trông bình thường, nhưng chỉ có chụp CT là tương đối phó xác định. Vì vậy trên lâm sàng khi bệnh nhân có các triệu chứng rõ ràng như ho khạc đờm mà phim chụp X-quang ngực biểu thị mơ hồ thì rất nhiều bác sĩ yêu cầu bệnh nhân chụp thêm cái CT khác để xác định xem có bệnh phế quản hay không. Tương tự, nghi ngờ có lao phổi cũng có trình tự kiểm tra giống như vậy. Chụp CT đối với những vùng nhiễm bệnh ở phổi hoàn toàn chính xác hơn chi tiết hơn so với chụp X-quang ngực, có thể phát hiện những vùng nhiễm bệnh mà chụp X-quang ngực không thể nhìn ra được.