Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1881 - Chương 1881 - Bị Dọa Sợ

Chương 1881 - Bị dọa sợ
Chương 1881 - Bị dọa sợ

Người dân bình thường làm sao có thể tìm được loại bác sĩ này, không thể chỉ nhìn vào phòng khoa, cần phải nhìn vào phạm vi nghiệp vụ của bác sĩ liệu có am hiểu trong việc điều trị căn bệnh này hay không.

Nhạc Văn Đồng vẫn không quá tin tưởng vị công tử đào hoa này, lại muốn tìm đàn anh Tào. Nếu là khối u ống sống thì nhất định sẽ liên quan đến khoa ngoại thần kinh, đàn anh Tào chắc là hiểu biết hơn.

Nhưng không ngờ, chính Thường Gia Vĩ lại đề cập trước: “Ngày mai làm toàn bộ các loại kiểm tra khác, bao gồm chụp CT sọ não và cả chọc dò thắt lưng, sau khi có kết quả tất cả rồi lại nói, không cần gấp. Nếu cần thiết thì tìm khoa ngoại thần kinh đến hội chẩn.”

Nghe nói phải tìm khoa ngoại thần kinh đến hội chẩn?

Sắc mặt Cảnh Vĩnh Triết thay đổi lớn: Không thể nào, cái gì, di căn sao? Nếu không thì tại sao phải chụp CT sọ não và tìm đến khoa ngoại thần kinh? Nhất thời, đầu gối của cậu ấy mềm nhũn.

“Này này này.” Nhậm Sùng Đạt quay đầu lại, nhìn thấy sinh viên đang là người nhà của bệnh nhân gần như ngã huỵch trên mặt đất, vội vàng chạy lại.

Hai người Nhạc Văn Đồng và Tạ Uyển Doanh nhanh tay lẹ chân đỡ bạn học Cảnh ngồi lên ghế.

“Tôi chưa nói cái gì hết, sao cậu lại ngã?” Vừa quay lại nhìn thấy cảnh tượng này, Thường Gia Vĩ kinh ngạc nói.

Anh chàng này không phải là nam sinh sao? Tại sao nhìn có vẻ không mạnh mẽ như như bạn học Tạ là nữ sinh kia? Trước đó cũng đưa bệnh nhân cùng người nhà bệnh nhân đến thủ đô chữa bệnh, biểu hiện của Tạ Uyển Doanh đáng được khen ngợi, vô cùng bình tĩnh.

Không không không, các giáo sư đừng hiểu lầm, là vì con người bạn học Tạ này tương đối khác biệt, biểu hiện của bạn học Cảnh mới gọi là phái bình thường. Trước đó Tạ Uyển Doanh cũng không hiểu vì sao đàn anh Thân cấm cô với tư cách là người nhà bệnh nhân này nghe các bác sĩ thảo luận về tình hình bệnh, cho đến bây giờ khi nhìn thấy dáng vẻ của bạn học Cảnh, dường như cô mới có thể hiểu được sự hao tổn tâm huyết của giáo sư. Quả thật, không phải ai cũng có thể trọng sinh giống như cô, trái tim đã tôi luyện tương đối mạnh mẽ.

Một nhóm giáo sư nhìn bạn học Cảnh sắc mặt tái nhợt, lại nhìn bạn học Tạ vẫn điềm tĩnh như thường mà khẽ thở dài.

“Được rồi, cậu quay về đi. Về sau tôi không cho phép cậu đến văn phòng nghe chúng tôi nói chuyện nữa.” Thường Gia Vĩ dứt khoát quyết định, cấm người nhà bệnh nhân đến nghe các bác sĩ thảo luận nội bộ.

Đối với lệnh cấm của giáo sư, Cảnh Vĩnh Triết mở miệng, muốn nói mình không sao, nhưng âm thanh thở ra lại tương đối nặng nề khiến cho người khác không tin tưởng cậu ấy được.

Lúc Nhậm Sùng Đạt rút khăn giấy cho sinh viên lau mồ hôi, nhìn thấy điện thoại trong túi sinh viên đang đổ chuông, giúp cầm lên. Trạng thái lúc này của sinh viên không thể nghe được điện thoại, nên anh đã nghe trước xem sao.

Đầu dây bên kia điện thoại là giọng của một người đàn ông nói năng thô lỗ, hỏi: “Mày đang ở đâu?”

“Anh là ai?” Nhậm Sùng Đạt hỏi thăm thân phận của đối phương.

“Đây không phải là điện thoại của Cảnh Vĩnh Triết sao?”

“Đúng vậy, là điện thoại của em ấy, tôi là giảng viên của em ấy.” Nhậm Sùng Đạt tự giới thiệu.

“Anh là giảng viên đại học của nó sao? Vừa đúng lúc, anh nói với nó, nhanh chóng sắp xếp giường cho mẹ nó để mẹ nó vào bệnh viện chữa bệnh. Trước đó nó lừa chúng tôi nói là nó không có năng lực này. Nhưng, hiện tại chúng tôi đã biết rồi, nó có thể sắp xếp giường cho em trai nó đến bệnh viện thủ đô chữa bệnh, thì không có lý do gì mà không thể giúp mẹ nó lấy một cái giường.” Đối phương mở miệng khép miệng đều là dáng vẻ vênh váo hống hách ra lệnh cho bạn học Cảnh.

Nhậm Sùng Đạt cùng sinh viên về quê từng gặp qua ông nội Cảnh, biết rằng giọng người này không phải là ông nội Cảnh, chỉ có thể nghi ngờ: “Anh là trưởng bối gì của em ấy vậy?”

“Tôi là ba của nó!”

Ba của cậu ấy, cái người ba khốn nạn kia của cậu ấy đã gọi điện thoại đến rồi, muốn cậu ấy chữa bệnh cho mẹ kế của cậu ấy, mà đối với em trai cậu ấy thì không một chút quan tâm nào. Cơn giận của Cảnh Vĩnh Triết càng thêm nặng nề, những người khác nhìn kỹ, có thể nhìn thấy cậu đang dùng sức nắm chặt hai nắm đấm của mình đến mức da đỏ tím lên.

Bình Luận (0)
Comment