Trước đó Nhậm Sùng Đạt chưa từng nghe sinh viên kể về mối quan hệ phức tạp trong nhà bao giờ, nghe lời cáo trạng của ba Cảnh hơi cảm thấy khiến cho đầu óc anh choáng váng, quay đầu lại hỏi sinh viên: “Mẹ em bị bệnh sao? Mắc bệnh gì vậy? Tại sao chưa từng nghe em nói?”
“Bà ta không phải mẹ của em.” Cảnh Vĩnh Triết nghiến răng nghiến lợi nói.
Không phải mẹ của em, tại sao lại ở cùng với ba của em, hơn nữa ba em nói rằng là mẹ của em. Đứa trẻ này thật kỳ quái, cắt đứt quan hệ với ba mẹ mình sao? Nhậm Sùng Đạt nhíu mày đặt dấu chấm hỏi.
Bạn học Cảnh không thể mở miệng nói chuyện xấu trong nhà, Tạ Uyển Doanh dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay trước mặt giảng viên: Mẹ nhưng không phải là mẹ kia.
Cái gì gọi là mẹ mà không phải là mẹ kia? Nhậm Sùng Đạt trừng mắt với cô: Em đang chơi trò đố chữ gì vậy?”
“Anh bị ngốc à, thế mà cũng đoán không ra sao? Anh hung dữ với em ấy làm gì? Nghe thôi cũng đã biết được là mẹ kế rồi.” Thường Gia Vĩ không hài lòng khi anh trừng mắt với bạn học Tạ, liền nói.
Vị công tử đào hoa này tại sao lại xù lông lên. Anh hung dữ với học sinh của mình lúc nào. Anh là giảng viên tốt nhất trên thế giới. Trên mặt Nhậm Sùng Đạt đầy sự bất mãn.
Những người khác như có suy nghĩ: Thì ra là như vậy, là mẹ kế bị bệnh. Xem ra người mẹ kế này đối xử không tốt với hai đứa trẻ, nên bọn trẻ không chịu nhận.
Đã hiểu rõ câu chuyện, Nhậm Sùng Đạt trả lời ba Cảnh: “Tiểu Cảnh hiện tại hơi bận rộn, đợi sau khi em ấy làm xong sẽ quay lại, tôi bảo em ấy gọi điện thoại lại cho anh để nói chuyện.”
“Anh là giáo sư đại học của nó, nên dạy dỗ đức hạnh của nó, phải hiếu thảo với ba mẹ.” Ba Cảnh ở đầu dây bên kia chỉ trích người giảng viên đại học như anh đây không giúp ông ta dạy dỗ con trai.
Haha..... Nhậm Sùng Đạt cười lạnh trong lòng, điều đó đủ cho thấy làm giáo sư cũng không khó giống như làm bác sĩ.
Bản thân ba sinh viên này đức hạnh kém cỏi mà lại muốn giáo dục con trai mình có đức hạnh tốt, chỉ có thể khiến cho giáo sư nói không nên lời.
“Mẹ nó bị bệnh, nó là bác sĩ, nó phải nghĩ trăm phương ngàn kế giúp mẹ nó chữa bệnh cho khỏi.” Ba Cảnh tự quyết định nói theo ý của mình: “Bây giờ tôi và của nó đi theo đến thủ đô. Tôi biết nó đang học ở trường nào, trong hai ngày chúng tôi sẽ đến đó.”
Nghe nói có người muốn đến gây sự, bác sĩ Quách đi ra ngoài nói chuyện với y tá trước, rằng phải bảo vệ chặt chẽ bệnh nhân.
Những biện pháp này không thể ngăn được người đến. Ai buộc chuông thì đi cởi chuông, vấn đề này chỉ có bạn học Cảnh mới có thể giải quyết được.
“Tiểu Triết.” Nói xong điện thoại với ba Triết, Nhậm Sùng Đạt vỗ vai sinh viên cẩn thận nói: “Suy cho cùng bệnh nhân nào cũng là bệnh nhân.”
Khi làm bác sĩ phải tuyên thệ bác sĩ. Trên thế giới, cho dù là phiên bản lời tuyên thệ của sinh viên y nào, trên cơ bản đều nhấn mạnh rằng bác sĩ không được phân biệt đối xử với bất kì sinh mạng nào. Người bệnh cần được cứu. Còn bệnh nhân phạm tội gì sai lầm như nào thì sẽ có pháp luật trừng trị anh ta/cô ta, chứ không phải là sự trừng phạt người bác sĩ như bạn thấy chết mà không cứu.
Bác sĩ có kỹ thuật cứu người này, nhưng những người khác thì không có, nếu như không cứu người trá hình tương đương sự trừng phạt. Ví dụ như lính cứu hỏa nhìn thấy một người mà bản thân căm hận nằm trong biển lửa, anh ta có thể không cứu sao? Cũng không thể. Lại ví dụ như cảnh sát, đối mặt với một tên tội phạm làm hại người thân của mình sắp nhảy lầu anh ta cũng chỉ có thể kéo lại. Chỉ có pháp luật mới có thể trừng phạt tội phạm.
Quyết chí dấn thân vào những nghề nghiệp thiêng liêng này cần phải có giác ngộ tham gia vào ngành nghề này, nếu không thì tìm ngành nghề khác, sẽ không ai trách cứ bạn. Nếu bác sĩ lấy lòng nhân từ chính nghĩa cứu người này, đến cuối cùng người này cắn ngược lại một cái, muốn gây nguy hiểm cho bác sĩ thì phải làm sao. Pháp luật sẽ đưa ra những phán xét công bằng, nếu chỉ tin vào hình phạt riêng thì xã hội này sẽ chìm vào hỗn loạn.
Nói cách khác dù sao bác sĩ cũng là một người có cảm xúc của mình, cảm xúc ân oán của một người phải được tôn trọng không thể mặc kệ. Cách xử lý nên thể hiện ra sự khôn khéo, đừng làm theo cảm tính, sẽ bị người khác nói là kẻ ngốc chỉ biết dựa vào cảm xúc mà giở tính trẻ con.