Nghe xong lý do cô nói khiến cho mọi người cảm thấy hoàn toàn mới lạ. Bác sĩ Quách ồ lên một tiếng, phần nào đó giác ngộ ra.
Nhạc Văn Đồng ở bên cạnh nghe, không nhịn được mà phì cười: Nữ học bá trong lớp bọn họ luôn là người bật chế độ logic.
Có thể thấy một bác sĩ có năng lực xuất sắc hay không từ lúc sinh viên đã có thể nhìn ra được.
Phó Hân Hằng ở đối diện sau khi nghe được lúc rồi mới cất ống nghe bệnh, lại hỏi bác sĩ Quách: “Trên đường bệnh nhân có uống thuốc trước khi đến bệnh viện không?”
Không hổ là bác sĩ chuyên khoa tim mạch, nghe nhịp tim cũng có thể nghe ra được ngọn nguồn. Bác sĩ Quách thẳng thắn gật đầu: “Vâng, giáo sư Phó. Họ nói tìm bác sĩ Lâm khoa nội tim mạch ở bệnh viện chúng ta hỗ trợ đề nghị, trước khi đi cho bệnh nhân uống nửa viên Betaloc, trước khi đến nhịp tim bệnh nhân tương đối nhanh, sợ không may xảy ra chuyện trên đường bay đến. Giáo sư anh có đề nghị gì không? Có cần cho bệnh nhân uống thuốc trợ tim không?”
“Tạm thời không cần. Cần phải đo huyết áp và nhịp tim. Ngày mai lại làm điện tâm đồ và các kiểm tra tim mạch liên quan khác.” Phó Hân hằng nói: “Tối nay để cho bệnh nhân nghỉ ngơi thật tốt. Có phải trong máu thông thường bạch cầu cao không?”
“Đúng vậy, bạch cầu và bạch cầu trung tính cao. Đã hỏi qua người nhà bệnh nhân, hồ sơ bệnh án mà người nhà bệnh nhân mang đến cho thấy ở bệnh viện trước đó đã cho cậu ấy uống liên tục kháng sinh trong hai tháng.” Bác sĩ Quách kiểm tra lại hồ sơ bệnh án rồi trả lời.
“Khả năng là đã kháng thuốc rồi. Ngày mai tiến hành cấy máu để tìm ra loại kháng sinh thích hợp. Tối nay chú ý nhiệt độ cơ thể, ưu tiên hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý. Nếu như nhiệt độ lại tăng cao thì liên hệ với giáo sư Thường của các cậu.” Sau đó Phó Hân Hằng trả ống nghe bệnh lại cho bạn học khoa chỉnh hình, tin tưởng vào năng lực của bạn học cũ này.
Thường Gia Vĩ nhận ống nghe bệnh từ tay anh ấy, nói với bác sĩ Quách: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại. Nếu như có thể tự xử lý được, thì đừng gọi cho tôi.”
Da đầu của bác sĩ Quách như tê liệt.
Dù sao thì cũng là một bác sĩ đang trực ở khoa điều trị nội trú, bệnh nhân hơi sốt nhẹ mà cũng không xử lý được, quay đầu sẽ bị mắng.
Những người khác dường như đang đợi Thường Gia Vĩ tiến hành kiểm tra khoa ngoại thần kinh chỉnh hình cho bệnh nhân. Thường Gia Vĩ phụ lòng mong đợi của mọi người, cất ống nghe bệnh vào túi áo khoác blouse trắng rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy vậy, Nhạc Văn Đồng nhíu mày, lẩm bẩm: Rốt cuộc người này có định khám bệnh nghiêm túc cho bệnh nhân không vậy?
Nhận được sự chất vấn từ lớp trưởng, Tạ Uyển Doanh thử trả lời theo cách của tiền bối: “Vấn đề của khoa chỉnh hình không cấp bách, phải được sắp sau bệnh tim mạch. Vấn đề chức năng tim phổi của bệnh nhân cần phải được ổn định trước rồi mới tính tiếp.”
Cậu đang cố ý nói giúp cho công tử đào hoa sao? Nhạc Văn Đồng nghi ngờ những lời cô nói là vì làm sáng tỏ hiềm nghi cho ai đó.
Không có. Đề nghị của cô từ lúc bắt đầu đối với bạn học Cảnh là giống nhau, ổn định chức năng tim phổi trước rồi mới nói đến những vấn đề khá. Khi các bác sĩ xem xét các vấn đề y học không chỉ đơn giản là xem xét bệnh chuyên khoa của mình, điều chú ý đầu tiên là trung tâm tính mạng của bệnh nhân. Vì vậy nên bác sĩ ở khoa nào cũng được, nhất định sẽ đặt vấn đề tim phổi của bệnh nhân lên hàng đầu.”
Thường Gia Vĩ đang đi ở phía trước nghe những lời cô nói, khóe miệng vui vẻ kéo cong.
Bác sĩ thích nhất là có người đánh giá cao và công nhận kỹ thuật của mình, anh cũng giống như vậy. Bây giờ có một cô gái từ góc độ nghề nghiệp hỗ trợ anh rửa sạch tội danh không chuyên nghiệp của anh, khiến cho anh vui sướng từ tận đáy lòng. Quay lại, lúc muốn tìm cô nói chuyện thì thấy cô rẽ vào một góc và đi thẳng vào trong văn phòng.
Một người ngay thẳng chỉ chú ý vào nhiệm vụ và công việc của mình. Những người Tạ Uyển Doanh nhanh chóng báo cáo với giáo sư Nhậm về những gì bác sĩ nói trong phòng bệnh.
Nhậm Sùng Đạt chống nạnh nghe lời tường thuật của họ, sau đó nhìn bạn học Tạ vẫn đang tiếp tục tức giận chuyện ba mình và mẹ kế, nói với bọn họ: “Các em về trước đi. Tối nay tiểu Cảnh đã có thầy ở cùng rồi.”
“Giảng viên cực khổ rồi.” Những người Tạ Uyển Doanh cảm động nói.
“Vất vả cái gì.” Nhậm Sùng Đạt trừng mắt với hai người bọn họ: “Đi về ngủ cho thầy đi, không có mệnh lệnh của thầy thì đừng quay lại thêm phiền phức.”