Bị giảng viên bảo “Cút”, đi về trường.
Hôm sau là cuối tuần có thể ngủ nướng.
Tạ Uyển Doanh vẫn thức dậy sớm giống như thói quen.
Khi tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ không có tuyết rơi, sương mù tiêu tan, ánh mắt trời chiếu sáng rực rỡ xuyên qua những đám mây. Đây là thời tiết tốt trong những ngày gần đây, ông trời cuối cùng cũng bằng lòng tỏa nắng.
Xắn tay áo lên, nắm bắt cơ hội chạy một vòng sân vận động. Sau khi hạ quyết tâm Tạ Uyển Doanh vội vàng rửa mặt đánh răng, thay quần áo, đi đến căng tin uống sữa nóng và ăn một miếng bánh mì, trở về đọc sách, nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ rồi mới đi đến sân vận động.
Luyện tập cơ thể ngoại trừ lợi ích tốt nhất là giữ cho cơ thể khỏe mạnh còn có thể điều chỉnh được cảm xúc. Cơn gió trước mặt tựa hồ cuốn tan đi mọi ưu phiền. Đang chạy đang chạy, chợt nhớ ra hôm nay là ngày gì đó đặc biệt, cô từ từ dừng chân lại.
Một người cao cao đang đứng bên cạnh đường chạy của sân vận động, giống như là đang nhìn cô chạy, mặc trên người bộ quần áo thể thao mùa đông màu trắng rất rất phong cách, hai tay đút vào túi quần, tóc mái trên đầu giống như cành liễu bị gió bắc thổi bay.
Tạ Uyển Doanh nhất thời cho rằng mắt mình đã nhìn nhầm, đi lại gần xác nhận không nhận nhầm người, hỏi: “Giáo sư Thường anh cũng chạy bộ sao?”
Chưa từng thấy bao giờ. Cô chạy bộ trong trường bốn năm, chưa từng nhìn thấy vị tiền bối này.
“Đúng vậy, muốn đến đây chạy bộ, kết quả vừa đến phát hiện em đã chạy xong rồi.” Lúc Thường Gia Vĩ trả lời cô, ánh mắt giống như bất động rơi vào khuôn mặt ửng đỏ vừa chạy xong của cô.
Sắc mặt cô khỏe khoắn giống như ánh ban mai, kiều diễm giống như một ngọn lửa trong mùa đông, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nghe lời nói của tiến bối nhằm ám chỉ phàn nàn cô đã chạy xong rồi, chẳng lẽ tiền bối ngại khi chạy một mình sao. Tạ Uyển Doanh nói cho tiền bối yên tâm: “Giáo sư Thường, chạy ở đây sẽ không có ai chú ý đến người khác chạy như thế nào, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào việc chạy của chính mình.”
Suy nghĩ của người ngay thẳng nói chuyện sẽ không vòng vo. Nghe những lời của cô gần giống như một cơn gió bắc khiến anh một lần nữa đông cứng người lại. Khóe miệng Thường Gia Vĩ hết lần này đến lần khác cong lên, sau khi đã quen phong cách nói chuyện của cô không hiểu sao lại cảm thấy càng nghe càng thuận tai.
Một người ăn nói thẳng đi thẳng nghĩa là trong lòng trong sáng không dối trá, không cần phải quá đề phòng, không cần lo lắng liệu người này có thâm hiểm khó lường hay không. Những người bạn như vậy luôn xứng đáng để kết giao.
Nói đi nói lại, lời cô nói hoàn toàn không sai. Theo những gì anh quan sát được khi đứng ở đây, chỉ có một mình cô chuyên chú vào việc chạy của mình, còn những người khác trong lúc chạy vô tri vô giác nhìn cô.
Không có gì đáng ngạc nhiên, trên sân vận động xuất hiện một cô gái xinh đẹp có thân hình đang chạy, tất cả mọi người dù nam nữ già trẻ đều không thể không ngước nhìn.
“Giáo sư Thường anh không chạy sao?” Nhìn thấy tiền bối đứng im, Tạ Uyển Doanh lại lịch sự hỏi rồi rời đi.
Không chạy, cô không chạy nữa, một mình anh chạy làm cái gì. Thường Gia Vĩ cùng đi với cô, hỏi: “Tiếp theo em muốn đi đâu?”
Muốn tập xà đơn. Câu hỏi tiền bối đã hỏi rồi. Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ có thể tiền bối thích có bạn đồng hành khi tập thể dục, thế nên đã mời: “Giáo sư Thường có muốn cùng tập xà đơn không?”
“Cùng tập xà đơn?”
“Đúng vậy.”
Phía trước thực sự là xà đơn. Thường Gia Vĩ ngây người đứng tại chỗ.
Đi thẳng đến thanh xà đơn phía trước. Tạ Uyển Doanh giống như mọi ngày, vươn hai tay nắm lấy thanh xà đơn.
Thường Gia Vĩ cuối cùng bị động tác của cô dọa cho dọa sợ, xông đến hét lớn: “Em có làm được không vậy?”
Những người trong sân vận động mới bị anh làm cho hoảng sợ, chụm tay lại hét lớn với anh: “Anh đừng đi lên. Anh sẽ cản trở tay chân gây phiền phức cho cô ấy đấy.”