Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1887 - Chương 1887 - Chuyện Nhỏ Thôi Mà

Chương 1887 - Chuyện nhỏ thôi mà
Chương 1887 - Chuyện nhỏ thôi mà

Công tử đào hoa đúng là công tử đào hoa, một anh chàng thích trêu hoa ghẹo nguyệt không thể nào là sự lựa chọn hàng đầu của con gái. Vậy nên lúc đó Chương Tiểu Huệ và Thường Gia Vĩ nói chuyện cũng chỉ là qua loa, sự chú ý đều đặt trên các giáo sư khác.

Không có ai bao gồm cả cô ta đều cho rằng Thường Gia Vĩ sẽ tập trung hết ý vào một cô gái nào, điều đó khiến cho tình huống hiện tại trông có vẻ vô cùng kỳ lạ. Công tử đào hoa không thể nào hứng thú đến một mọt sách giống như Tạ Uyển Doanh.

Tạ Uyển Doanh không biết hát không biết nhảy cũng không biết đàn piano, không có bất kỳ khí chất nghệ thuật nào, bình thường không thích trưng diện, chỉ có một điểm duy nhất bị người khác gọi là người ngay thẳng. Nghe nói không có sở thích nào khác trong đầu chỉ có mỗi y học. Một cô gái mở miệng khép miệng ra nói chuyện chỉ có học thuật, chàng trai sau khi ở bên cạnh sẽ không thích, sẽ chỉ cảm giác đối phương quá nhàm chán nhạt nhẽo. Con người mỗi ngày học tập làm việc đã rất khổ cực rồi, lúc nghỉ ngơi tìm bạn tình là để tìm sự thoải mái dễ chịu, chứ không phải quay về bầu không khí học tập làm việc.

Dựa theo suy nghĩ logic của đại đa số mọi người, sự hấp dẫn của Tạ Uyển Doanh đối với người khác phái có lẽ nằm ở mức thấp. Những người Chương Tiểu Huệ luôn cho rằng Tạ Uyển Doanh và đàn anh Tào ở bên nhau hay ở cùng các tiền bối khác cũng đều giống vậy, chắc chắn là đang nịnh bợ đàn anh và la liếm tiền bối. Điều khiến các cô cảm thấy không phục là không biết Tạ Uyển Doanh xảo quyệt dùng thủ đoạn gì để nịnh nợ các tiền bối.

Người trước mặt muốn tìm tiền bối để nói chuyện, Tạ Uyển Doanh tự giác đứng sang một bên, không muốn ảnh hưởng đến người khác nói chuyện.

Thường Gia Vĩ quay đầu lại, nhìn thấy Chương Tiểu Huệ đứng trước mặt mình, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Giọng của tiền bối hơi khàn khàn, hoàn toàn không giống như dáng vẻ đầy tươi cười lúc trước gặp được cô ấy nói chuyện với cô ấy, Chương Tiểu Huệ ngây người.

Hoàng Bội Bội thầm kêu lên trong lòng: Chương Tiểu Huệ sắp bị thất sủng rồi sao?

Thất sủng? Thường Gia Vĩ không nhớ mình đã sủng ái cô gái nào, bởi gì anh chưa từng có bạn gái.

Biết người ta biết hát biết nhảy nên tán thưởng vài ba câu, đây thuộc về giao lưu giữa người bình thường. Hơn nữa, không phải ngày nào anh cũng gặp mặt Chương Tiểu Huệ cũng không thường xuyên nói chuyện với Chương Tiểu Huệ, tổng cộng số lần anh chạm mặt Chương Tiểu Huệ không quá năm lần.

Chỉ có thể nói mọi người quá có khả năng tung tin đồn về anh và Phó Hân Hằng. Điều phiền phức nhất là những người khác có thể tin vào lời đồn.

Chờ một hồi, hai người đối diện tựa hồ câm như hết không trả lời câu nói của anh. Thường Gia Vĩ chỉ có thể hiểu rằng đối phương không tìm anh, quay đầu nói với Tạ Uyển Doanh: “Đi thôi.”

Ngốc nghếch đứng ở đây làm gì, hiện tại là mùa đông bên ngoài rất lạnh, muốn nói chuyện thì phải tìm một nơi ấm áp.

“Giáo sư Thường.” Chương Tiểu Huệ lại gọi một tiếng, tiến lên một bước trước mặt anh định ngăn anh lại hỏi thăm tình hình, trong giọng nói chính vì vậy mà lộ ra một tia căng thẳng. Cảm giác trong lòng cô ấy giờ phút này, thực sự không thua gì đả kích khi nhìn thấy Tạ Uyển Doanh và đàn anh Tào, không, mà là tồi tệ hơn. Thường Gia Vĩ không giống như những người khác, trước đây luôn tỏ thái độ tương đối tán thưởng cô, nhưng không hiểu lý do tại sao bây giờ lại đột ngột thay đổi.

“Chuyện gì cô nói đi.” Thường Gia Vĩ đối với sự cản trở của cô có chút không nhẫn nại. Vừa nãy hỏi thì không nói, chỉ quanh quẩn ở đây rõ ràng là muốn để cho tất cả mọi người vô tội chịu lạnh.

Bị anh lớn tiếng quát, Chương Tiểu Huệ rút tay lại, nhìn về phía Tạ Uyển Doanh: Tiền bối vì người này mà tức giận với cô ấy sao? Tạ Uyển Doanh đã nói gì với tiền bối vậy?

Hoàng Bội Bội vội nói thay của Chương Tiểu Huệ vài câu: “Giáo sư Thường thầy đừng tức giận. Chúng em biết giáo sư Thường từ trước đến giờ vẫn luôn quan tâm Tiểu Huệ, nhìn thấy giáo sư Thường nên đặc biệt đến đây cảm ơn giáo sư.”

Đối phương nói như vậy, Thường Gia Vĩ nhớ đến chuyện mình làm bà mai cho em họ bác sĩ Quan, liền vừa cười vừa xua tay: “Các em không cần khách sáo, chuyện này tôi làm chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

Bình Luận (0)
Comment