Lúc đi theo tiền bối, Tạ Uyển Doanh đầy hào hứng thảo luận về ca bệnh: “Giáo sư Thường tối hôm qua sau khi xem xong phim có cho rằng khả năng bệnh nhân di căn không?”
Tối hôm qua bạn học Cảnh bị khả năng này dọa sợ, nếu như giáo sư Thường có thể giải thích lý do nằm sớm hơn thì tốt biết mấy.
Thường Gia Vĩ vừa xem đồng hồ vừa nhớ đến chuyện quan trọng khác: “Chắc là sáng nay giáo sư Phó của em vẫn chưa ăn sáng. Chúng ta cần phải mua đồ ăn cho cậu ấy. Em chọn món đi, giống như tối qua. Anh phát hiện em rất biết gọi món giúp cho người khác.”
“Giáo sư Thường.” Tạ Uyển Doanh nghi ngờ không biết đối phương có phải không nghe thấy lời cô nói hay không.
Buổi sáng tràn đầy ánh nắng, không nên nói về những học thuật và bệnh tật nhạt nhẽo làm gì, mà nên thảo luận về ẩm thực. Thường Gia Vĩ nói với cô về sự quan trọng của dạ dày: “Anh đói rồi. Em không đói sao? Em không đói, giáo sư Phó của em cũng đói bụng.”
Tiền bối không cô mà là đang đói bụng, Tạ Uyên Doanh hiểu điều này nói: “Vâng, giáo sư Thường. thực sự em không biết sở thích của giáo sư. Giáo sư Thường vẫn luôn ở cùng giáo sư Phó chắc là sẽ biết giáo sư Phó thích ăn gì hơn em.”
“Em muốn biết giáo sư Phó của em thích ăn gì sao?” Nói xong Thường Gia Vĩ cố gắng ghé sát mặt lại gần cô, đôi mắt bắt giữ những biểu cảm nhỏ trên gương mặt cô.
Cô rất muốn lấy lòng giáo sư Phó, bởi vì mục tiêu của cô là khoa ngoại tim mạch. Những vấn đề là, hỏi như vậy làm sao cô có thể trả lời thẳng thắn được. Người khác sẽ hiểu lầm rằng cô muốn hối lộ giáo sư Phó.
“Có lẽ giáo sư Phó sẽ thích ăn cháo.” Tạ Uyển Doanh dựa vào sự quan sát của buổi ăn lẩu tối hôm qua suy đoán sở thích ăn uống của giáo sư, giáo sư Phó có vẻ là một người có khẩu vị nhạt.
“Em cảm thấy tôi sẽ thích ăn cháo giống như cậu ấy trong suy nghĩ của em không?” Sau khi mồi câu của bạn học cũ, Thường Gia Vĩ ranh mãnh dẫn chủ đề lên chính mình để thăm dò suy nghĩ của cô đối với anh.
“Giáo sư Thường thường xuyên ăn cơm với giáo sư Phó, chắc là khẩu vị gần giống như nhau, không biết em có nói sai không.” Tạ Uyển Doanh trả lời xong, nghiêm túc suy nghĩ.
Thật phục suy nghĩ không vòng vo thẳng thắn này của cô. Thường Gia Vĩ nảy ra một ít, ánh mắt rơi vào vai phải của cô tựa như Columbus phát hiện ra đại lục mới nói: “Trên áo của em có cái gì đó, em đừng động, tôi lấy giúp em.” Nói xong, anh đưa tay ra định đặt trên vai phải của cô.
Đúng vào lúc mấu chốt này, chuông reo lên.
Là điện thoại trong túi của cô reo. Tạ Uyển Doanh không suy nghĩ, cúi đầu lấy điện thoại.
Tay Thường Gia Vĩ còn chưa chạm vào áo của cô chỉ dừng lại giữa chừng trong không khí bị gió thổi qua, không khỏi nheo mắt không vui, nghĩ là ai đã gọi điện thoại đến phá hỏng phong cảnh.
“Alo.” Tạ Uyển Doanh quay lưng lại, vội nghe điện thoại mà không nhìn màn hình, hỏi: “Cho hỏi là ai vậy?”
“Doanh Doanh.”
Là giọng của đàn anh Tào.
“Em ra ngoài chạy bộ sao?” Có lẽ là vì nghe thấy âm thanh ồn ào từ con đường phía đối diện, nên Tào Dũng hỏi cô.
“Vâng.” Khóe miệng Tạ Uyển Doanh hơi cong lên, thầm nghĩ đàn anh giống như Tôn Ngộ Không có thiên lý nhãn có thể để đoán được cô đang làm gì.
“Em ăn sáng chưa?” Tào Dũng quan tâm hỏi.
“Vừa định đi mua đồ ăn sáng. Đàn anh anh đã ăn chưa?” Tạ Uyển Doanh hỏi lại.
“Vẫn chưa.” Tào Dũng nói.
“Đàn anh đã đến bệnh viện rồi sao?” Gọi điện thoại đến cho cô mà vẫn chưa ăn sáng, đoán chừng là đàn anh vội đến đây, rất có thể vội đến phòng khoa bệnh viện làm việc.
“Có chút việc phải quay lại bệnh viện. Chuyện bạn học trong lớp các em anh đã nghe nói rồi. Lát nữa thuận đường ghé qua khoa chỉnh hình để thăm bệnh nhân.” Tào Dũng nói về việc sắp xếp.