Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1891 - Chương 1891 - Biết Được

Chương 1891 - Biết được
Chương 1891 - Biết được

Chắc chắn là lớp trưởng đã gọi cho đàn anh Tào nhờ giúp đỡ, tối hôm qua lớp trưởng đã có biểu lộ ra dấu hiệu này rồi. Tạ Uyển Doanh thở phào nhẹ nhõm cho bạn học Cảnh.

“Nếu đàn anh đến thăm bệnh nhân, chắc là bạn học Cảnh sẽ rất vui.” Tạ Uyển Doanh nói với đàn anh, các nam sinh trong lớp cô đều rất ngưỡng mộ đàn anh Tào.

Tào Dũng ừ một tiếng, lại hỏi cô: “Bữa sáng em muốn ăn gì? Anh bảo đàn anh Hoàng của em mua luôn.”

Nghe đàn anh nói vậy, Tạ Uyển Doanh nhớ lại: Tối qua đàn anh Hoàng và bác sĩ Tống trực ca đêm sao?

Tào Dũng quay đầu, liếc nhìn hai anh chàng đêm qua đã ngủ lại trong văn phòng của anh.

Tống Học Lâm giống như thường ngày nép mình trên ghế sofa, cả người cuộn trong chăn giống như một con mèo lười, chưa đến phút cuối cùng thì sẽ không chịu dậy.

Hoàng Chí Lỗi đứng rửa mặt ở bồn rửa mặt nghe thấy câu hỏi của tiểu học muội, hét lên: “Doanh Doanh, em muốn ăn gì, nói với anh, anh đi mua.”

“Không cần đâu, đàn anh Hoàng. Em đang trên đường mua đồ ăn sáng, để em mua giúp mọi người. Anh đừng gọi điện thoại đặt đồ ăn ngoài nha.” Tạ Uyển Doanh trả lời: “Đàn anh Hoàng, anh thích ăn KFC không? Em nhớ bác sĩ Tống thích ăn ức gà lớn của KFC.”

“Tại sao em biết cậu ta thích ăn ức gà lớn?” Hoàng Chí Lỗi bị lời nói của cô làm cho ngạc nhiên.

Tiểu học muội giống như trong đầu rất nhớ thương con mèo lười này, đến nỗi ngay cả mèo lười thích ăn gì cũng biết rõ mồn một. Giống như tiểu học muội không quá để ý đến đàn anh Hoàng anh và đàn anh Tào ăn gì vậy.

Càng quá mức hơn là, con mèo lười họ Tống này được tiểu học muội nhớ đến ngủ giống như chết không có chút phản ứng nào.

Ném khăn mặt, anh quả quyết đi ngang qua không vui đá vào ghế sofa mà Tống Học Lâm đang ngủ: Mau dậy nói cảm ơn tiểu học muội của tôi đi.

Nghe thấy câu hỏi của đàn anh Tào ở đầu dây bên kia, Tạ Uyển Doanh thành thật trả lời vấn đề: “Buổi sáng nọ em tình cờ gặp bác sĩ Tống đang cầm túi KFC vừa đi trên đường vừa ăn, bên trong có miếng ức gà lớn, chấm rất nhiều sốt cà chua. Chắc là bác sĩ Tống cũng thích sốt cà chua.”

Lần này nghe thấy giọng nói của cô, Tống Học Lâm Kéo chăn trùm lên đầu mình, tránh để cho bác sĩ Tạ lại gốc gác gì của cậu ta.

Nhìn thấy động tác này của cậu ta, Hoàng Chí Lỗi vui vẻ: “Cậu sợ người ta nói cậu giống trẻ con sao?”

Đàn anh cho rằng thích ăn KFC là hành vi của trẻ con. Tạ Uyển Doanh lo lắng, hỏi: “Đàn anh Tào và đàn anh Hoàng không thích ăn KFC phải không ạ? Nếu như đàn anh không thích, thì em sẽ mua cái khác.”

“Nếu em muốn ăn KFC thì bọn anh ăn cùng.” Tào Dũng ấm áp nói với cô: “Anh và đàn anh Hoàng của em cũng thích.”

Đàn anh Tào chắc chắn là đang phối hợp với tiểu học muội ăn gì. Hoàng Chí Lỗi cũng đáp theo: “Đúng đúng đúng vậy, em mua KFC đi, anh và đàn anh Tào đều thích miếng gà ức gà.”

Tống Học Lâm trốn trong chăn híp đôi mắt nâu: Vừa rồi ai chê cười tôi ăn KFC là trẻ con vậy?

“Không phải em muốn ăn. Mà giáo sư Thường nói đi mua KFC.” Tạ Uyển Doanh tiếp tục thành thật mà nói chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi nghe cô nói ra lời này. Thường Gia Vĩ ở bên này không kịp cướp lấy điện thoại của cô, chỉ có thể sờ trán và mũi của mình: Ôi, phải sớm nghĩ đến người thẳng thắn như cô sẽ nói ra chứ.

Ở bên kia điện thoại, Tống Học Lâm đột ngột mở chăn ngồi dậy ngẩng đầu: Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bác sĩ Tạ lại ở cùng với vị công tử đào hoa kia?

Hoàng Chi Lỗi há hốc mồm lớn đến nổi không khép lại được, hai con mắt kinh ngạc ngay lập tức nhìn vào điện thoại của Tào Dũng, rồi một hồi lại nhìn mặt Tào Dũng.

Bình Luận (0)
Comment