Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1892 - Chương 1892 - Ai Mời

Chương 1892 - Ai mời
Chương 1892 - Ai mời

“Em đang ở cùng bác sĩ Thường sao?” Tào Dũng quay lưng lại với mọi người, giọng nói truyền qua điện thoại có vẻ tương đối điềm đạm.

“Vâng, bác sĩ Thường đến trường chạy bộ thì tình cờ gặp em.” Tạ Uyển Doanh nói: “Bảo em đi cùng mua đồ ăn sáng.”

Tình cờ cái gì? Cố ý thì có. Hoàng Chí Lỗi ném chiếc khăn mặt trong tay, hận không thể xuyên qua điện thoại đập mặt người đó: Thế mà lại dám có suy nghĩ lệch với tiểu học muội của anh, anh chàng này thiếu đòn mà.

“Em đưa điện thoại cho anh ta đi.” Tào Dũng nói.

Chắc là đàn anh Tào muốn cùng với bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân thảo luận về tình hình của bệnh nhân. Tạ Uyển Doanh nghĩ như vậy, cầm điện đưa cho tiền bối trước mặt: “Giáo sư Thường, đàn anh Tào muốn hỏi anh về chuyện của bệnh nhân giường 16.”

Lúc nghe cô nói câu này, cơ thể Thường Gia Vĩ không khỏi run lên không biết có phải bị gió lạnh thổi nên sắp cảm hay không, sau khi bình tĩnh lại cầm điện thoại trong tay cô.

“Alo, có chuyện gì vậy, bác sĩ Tào?”

“Các người đi đến tiệm KFC ở cổng mua đồ ăn sáng đi, tôi bảo một người đi giúp cầm giúp, nếu không hai người sẽ không cầm được nhiều như vậy. Bữa sáng hôm nay để tôi mời.” Tào Dũng khách sáo nói, nói cái gì cũng không thể một công tử đào hoa mua đồ ăn sáng cho các học muội đàn em.

“Anh khách sáo với tôi làm gì, bác sĩ Tào. Đồng nghiệp khoa ngoại thần kinh cũng là đồng nghiệp của tôi, tôi mời các anh ăn KFC cũng không có gì mà. Cho dù là bao nhiêu người, bữa sáng hôm nay tôi mời được.” Thường Gia Vĩ kiến quyết nói, sẽ không thả lỏng cái miệng này. Mời thêm bao nhiêu người ăn cũng không quan trọng, nhưng không thể đánh mất mục tiêu sáng sớm cố ý đến đây được.

Đàn anh và tiền bối thật giàu có, tranh giành nhau mời khác. Tạ Uyển Doanh thầm ngưỡng mộ, ngày nào đó bản thân có tiền thì có thể thể hiện trước mặt các hậu bối.

“Anh đừng khách sáo với tôi.” Tào Dũng nói oanh oanh: “Anh giúp người nhà bạn học em ấy chữa bệnh. Bạn học của em ấy là đàn em của tôi. Anh mới là người tôi nên cảm ơn.”

Đối phương nhận mạnh sự đặc biệt trong mối quan hệ của mình và cô, Thường Gia Vĩ có thể nghe ra được, híp mắt hừ một cái: “Tôi nói với anh này, Tào Dũng, anh không biết bạn học kia của em ấy muốn trở thành bác sĩ khoa chỉnh hình sao? Sau này bạn học của em ấy là hậu bối của tôi, không cần cảm ơn đâu.”

“Đàn em học muội và hậu bối không giống nhau.” Tào Dũng uốn nắn lỗi sai của anh.

“Anh nhất định muốn trả số tiền này sao?” Sắc mặt Thường Gia Vĩ thay đổi, nhìn thấy nói nhiều như vậy dây dưa không buông tha.

“Đúng vậy.” Tào Dũng không có dấu hiệu nào buông tha.

“Tôi thấy như thế này, để Doanh Doanh quyết định ai là người trả tiền.” Lửa giận trong lòng Thường Gia Vĩ bị châm lên, quay người cầm điện thoại hỏi người: “Doanh Doanh, em nói xem, để ai mời đây? Chuyện này là tôi đề nghị trước, nên để tôi có đúng không?”

Các giáo sư rất quan tâm đến với việc ai mời khách sao? Tạ Uyển Doanh ngây người.

“Anh làm khó em ấy làm gì.” Tào Dũng nghe được những gì anh nói, giọng trầm thấp ẩn chứa nồng đậm cảm giác không vui.

“Tào Dũng, chuyện này vốn nên để em ấy lựa chọn. Bởi vì do hai chúng ta mời em ấy ăn. Sớm muộn gì em ấy cũng phải đối mặt với loại chuyện quyết định này.” Thường Gia Vĩ khi nói điều này khóe môi cong vút, vô cùng khẳng định tình trạng này sớm muộn bạn học Tạ cần phải đối mặt. Bạn học Tạ ở đối mặt, anh càng cong khóe môi đầy ẩn ý: “Doanh Doanh, sau này giáo sư các phòng khoa mời em ăn cơm, tốt nhất em nên suy kĩ xem muốn ăn cơm ai mời.”

Lời nói đột ngột của tiền bối khiến Tạ Uyển Doanh cảm thấy không hiểu gì.

Làm sao có chuyện nhiều giáo sư mời cô ăn cơm. Lúc giáo sư Đàm đàn anh Tào mời cô ăn cơm không chỉ là mời một sinh viên như cô. Đàn anh Tào và đàn Hoàng đều đối xử tốt với tất cả các học muội đàn em trong lớp của cô, không phải chỉ quan tâm mỗi một mình cô.

Bình Luận (0)
Comment