“Giáo sư Thường.” Tạ Uyển Doanh sau khi suy nghĩ rõ ràng đáp: “Hôm nay để em mời đi. Bởi vì hôm nay là một ngày rất đặc biệt.”
“Ngày gì vậy? Là sinh nhật em sao?” Thường Gia Vĩ hỏi, thầm nghĩ nếu thật sự là sinh nhật cô thì thật trùng hợp, hôm nay anh đến tìm cô là đúng rồi.
Hôm nay không thể là sinh nhật của tiểu học muội được. Hoàng Chí Lỗi nhớ rất rõ, bởi vì đàn anh Tào đã từng âm thầm tra rồi.
“Không phải. Là...... sinh nhật của Lệ Tuyền.” Cô vừa nhớ ra chuyện này sau khi chạy xong, nhân lúc tiền bối nói chuyện với những người Chương Tiểu Huệ nói chuyện gửi tin nhắn cho bạn thân chúc sinh nhật vui vẻ, bạn thân nói muốn đến chỗ bệnh viện ăn mừng cùng cô.
Những người xung quanh sau khi nghe cô nói lời này, chỉ có thể cảm thấy một cơn gió thổi qua: Thật quá trùng hợp ~
Phì. Ai đang cười vậy?
Hoàng Chí Lỗi quay lại, trừng mắt nhìn con mèo lười họ Tống cuộn trong ghế sofa nằm ngửa cười.
Tào Dũng cố gắng kìm nén khóe miệng, nói với tiểu học muội: “Em không cần mua quá nhiều đâu. Anh bảo đàn anh Hoàng đặt bánh sinh nhật, rồi mua thêm một số thứ khác.”
Đàn anh giúp đỡ thật nhiều. Tạ Uyển Doanh liên tục cảm ơn.
Thường Gia Vĩ ấn tắt điện thoại ở đối diện, giả vờ oán trách nói với cô: “Doanh Doanh, chuyện này em nên nói sớm với anh chứ.”
“Giáo sư Thường, anh không quen bạn thân em mà.” Tạ Uyển Doanh giải thích tình hình.
“Ai nói vậy? Anh đã mua trà của cô ấy nhiều lần nhiều. Giáo sư Phó của em còn thường xuyên liên hệ với cô ấy.”
Là bạn thân tận tâm tận tình, Ngô Lệ Tuyền đã rất cố gắng để mở rộng con đường sự nghiệp của bạn.
Thường Gia Vĩ sờ cằm nói: “Nói thật, có lần bọn anh cho rằng cô ấy có tình cảm với giáo sư Phó của em.”
Hiện tại xem ra hoàn toàn không phải rồi, Ngô Lệ Tuyền đã có đối tượng khác rồi.
“Chẳng lẽ cô ấy biết mẹ của bác sĩ n quen mẹ của bác sĩ Phó sao?” Thường Gia Vĩ lại đoán.
Lần đầu nghe được thông tin này, Tạ Uyển Doanh thực sự rất kinh ngạc: “Bác sĩ n và bác sĩ Phó đã biết nhau từ trước sao?”
“Chính xác mà nói, mẹ của hai người bọn họ là đồng nghiệp cùng đơn vị.”
Mối quan hệ cá nhân của các đại lão sẽ không nói ra bên ngoài ngoại trừ người rất thân hoặc khi cần thiết.
Tạ Uyển Doanh đoán bạn thân có lẽ không biết chuyện này.
“Doanh Doanh, tiền bữa sáng này để anh trả, ai bảo em giấu anh.” Đầu ngón tay của Thường Gia Vĩ giống như là gõ vào mũi cô.
Giáo sư và đàn anh nhất quyết giúp cô trả tiền chúc mừng cho tiệc sinh nhật bạn thân cô, Tạ Uyển Doanh lúc này không còn lựa chọn nào khác.
Đến KFC, mua phần combo gia đình cánh gà cay khoai tây chiên, ...trong tay cầm mấy túi lớn đầy ắp. Nhớ giáo sư Phó thích ăn cháo, đi đến quán cháo có tiếng trong giới nhân viên ở bệnh viện mua vài tô cháo, cùng với vài bánh quẩy lớn mang đi.
Đi đến cổng gặp đàn anh Hoàng và bác sĩ Tống xuống lầu để giúp bọn họ cầm đồ.
“Cầm lấy.” Hoàng Chí Lỗi dành lấy túi trong tay tiểu học muội ném sang cho con mèo lười lớn Tống kia.
Tống Học Lâm không từ chối, nhận lấy, mở ra lấy một miếng gà nguyên vị ở trong túi không ngừng cho vào miệng mình trước: Trực ca đêm xong nên rất đói bụng.
“Cậu là quỷ chết đói đầu thai sao?” Gõ gõ đầu cậu ta, Hoàng Chi Lỗi quay sang Thường Gia Vĩ: “Bác sĩ Tào của chúng tôi nói là cảm ơn anh, bác sĩ Thường. Đưa túi cho tôi.”
“Cùng ăn đi, cùng chúc mừng sinh nhật cho cô ấy đi.” Thường Gia Vĩ từ chối anh tiếp nhận một mình.
Bác sĩ Thường muốn lên lầu chín ăn sáng, Tạ Uyên Doanh nói: “Em đi đưa bữa sáng cho giáo sư Phó.”
Tiểu học muội còn mua bữa sáng cho ai vậy? Hoàng Chí Lỗi vội vàng quay đầu lại nhìn tiểu học muội.