“Không.” Thường Gia Vĩ sửa cách nói của cô: “Em gọi điện thoại cho bạn thân em, bảo cô ấy đến lầu tám, anh cùng giáo sư Phó của em cùng tổ chức sinh nhật cho em ấy.”
Tạ Uyển Doanh: Chuyện này?
Chỉ có thể gọi điện thoại hỏi ý kiến của chính bạn thân mình muốn lên lầu tám hay lầu chín ăn.
“Doanh Doanh, tôi sắp đến rồi.” Nhận được điện thoại của bạn bạn, Ngô Lệ Tuyền hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu trong bệnh viện vậy?”
“Lầu tám hay lầu chín?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi cậu thích lầu tám hay lầu chín?”
Ngô Lệ Tuyền ở đầu dây bên kia dừng lại vài giây rồi nói: “Tôi đến rồi, cậu đợi tôi một chút.”
Xe taxi dừng lại ở cổng bệnh viện.
Ngô Lệ Tuyền sau khi đi ra khỏi xe phát hiện bóng dáng bạn thân đang chạy chậm đến.
“Bác sĩ Thường, bác sĩ Hoàng, bác sĩ Tống, chào buổi sáng.” Ngô Lệ Tuyền cung kính chào mọi người: “Đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì tôi đi mua....”
“Đã mua đồ ăn sáng cho cô rồi.” Thường Gia Vĩ lắc lắc cái túi trong tay.
“Mua bánh sinh nhật cho cô luôn rồi.” Hoàng Chí Lỗi nói tiếp.
Nhiều người như vậy tổ chức sinh nhật cho cô ấy sao? Sự ngạc nhiên được hiện rõ trên mặt của Ngô Lệ Tuyền, ánh mắt nhìn một lượt quanh khuôn mặt những người này, kết hợp những gì bạn mình Doanh Doanh nói trong điện thoại, cả người giật mình run lên, nói: “Doanh Doanh, tôi nghĩ mua cái gì đó để cùng ăn đi. Cậu đi với tôi xem đi.” Nói xong không đợi những người khác phản ứng lại, kéo bạn thân chạy như bay nhảy xuống bậc thang.
Chuồn thôi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Cô ấy giỏi về kinh doanh mọi thứ đều suôn sẻ cũng cảm nhận sâu sắc được tình hình trước mặt rất khó xử.
Những người khác sau khi thấy hai người các cô chạy đi. Khụ khụ, Tống Học Lâm vừa gặm cánh gà vừa cười gật đầu: Người bạn này của bác sĩ Tạ cũng thật lợi hại.
“Muốn mua gì vậy?” Tạ Uyển Doanh bị kéo đi hỏi bạn.
“Cậu muốn mua cho ai ăn?” Ngô Lệ Tuyền quay lại hỏi ý của chính cô.
“Giáo sư Phó thích ăn cháo, mua cho giáo sư Phó cháo và bánh bao bánh quẩy đi. Còn đàn anh Tào hình như thích ăn bánh cuốn hơn, nhưng mà hôm nay đàn anh nói đổi khẩu vị muốn ăn KFC nên đã mua rồi.” Tạ Uyển Doanh sau khi nghĩ xong lại hỏi cô ấy: “Cậu muốn ăn gì? Hôm nay là sinh nhật cậu, tôi trả tiền.”
“Cậu mua cho tôi một que kẹo mút đi.” Ngô Lệ Tuyền tinh nghịch nháy mắt với cô. Trong lòng vừa suy nghĩ, bạn thân này vừa nghĩ đến giáo sư vừa nghĩ đến đàn anh, chắc là tình yêu và sự nghiệp cần phải cân bằng hai bên.
Nếu mua kẹo mút giáo sư Phó chắc chắn sẽ không ăn. Tạ Uyển Doanh tiện mua cho những người đàn anh Tào bác sĩ Tống vài que kẹo.
Hai cô gái ở quầy bán đồ ăn vặt vui vẻ chọn kẹo.
Không lâu sau, Phó Hân Hằng nhận được bữa sáng của bạn học cũ ở trong văn phòng, nói: “Cảm ơn. Tại sao lại muốn mua cho tôi vậy?”
Thường Gia Vĩ vẻ mặt u ám, tâm trạng cực kỳ buồn bực, không hề muốn trả lời câu hỏi của anh ấy, bởi vì con vịt sắp bắt được lại bay đi mất.
Liếc nhìn biểu cảm của anh, lại nhìn áo khoác thể thao anh đang mặc trên người, Phó Hân Hằng dường như hiểu được vấn đề, trịnh trọng cảnh cáo anh: “Cậu đừng lấy tôi ra làm mồi nhử nữa.”
Cậu theo đuổi người của cậu, tại sao lại dùng tôi làm mồi nhử.
“Ôi chao.” Đi lại ghế sofa ngồi xuống, hai chân bắt chéo vỗ đùi, Thường Gia Vĩ trách ngược lại anh ấy: “Nếu tôi không thăm dò giúp cậu, cậu có thể biết cô ấy có hứng thú với khoa ngoại tim mạch sao?”
“Chúng ta đều biết cô ấy có hứng thú với khoa ngoại tim mạch.” Lý Thừa Nguyễn cũng đang đứng trong văn phòng bác bỏ lời nói của anh. Mọi người không phải là không nhìn ra. Suy cho cùng bạn học Tạ không thể che giấu hoàn toàn tâm trí của mình, có để lộ một số sở thích.