Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1901 - Chương 1901 - Sắp Xếp Của Đại Lão

Chương 1901 - Sắp xếp của đại lão
Chương 1901 - Sắp xếp của đại lão

Cần mất một hai ngày để tất cả cái kết quả kiểm tra được đưa ra.

Buổi tối mẹ Cảnh đến bệnh viện cùng con trai nhỏ nhập viện. Bạn học Cảnh Vĩnh Triết sáng sớm ngày hôm sau cùng với bạn học Tạ quay lại Bắc Đô 3 thực tập.

Về đến Bắc Đô 3, chỉ nghe Đỗ Hải Uy gọi điện thoại với bác sĩ Tề của Quốc Trắc nói về bệnh tình của dì Mẫn. Tạm thời dì Mẫn vẫn chưa tỉnh, có lẽ là hai ngày nữa phải tiến hành phẫu thuật can thiệp máy trợ tim nhân tạo.

Lúc này Cảnh Vĩnh Triết mới biết lúc mình không có ở đây đã xảy ra chuyện lớn. Theo trực giác, Cảnh Vĩnh Triết có thể cảm nhận được chuyện này có liên quan đến bạn học Tạ, không khỏi nhíu mày nhìn cô: Xảy ra chuyển lớn như vậy sao cậu lại không nói?

Có vẻ như những người khác đều không biết. Thậm chí hôm qua cậu ấy không nghe giảng viên lớp trưởng và những người khác trong lớp nói đến.

Dì Mẫn chắc chắn sẽ rất an toàn ở Quốc Trắc. Tạ Uyển Doanh tin tưởng vào kỹ thuật của các giáo sư ở Quốc Trắc, cho nên vẫy tay ra hiệu không sao với bạn học Cảnh.

Đỗ Hải Uy cất điện thoại, xoay người hỏi sinh viên vừa quay lại: “Em thế nào rồi? Có cần sắp xếp nghỉ phép cho em không?”

“Không ạ. Giáo sư Đỗ.” Cảnh Vĩnh Triết trả lời.

“Cần tôi làm gì không?” Đỗ Hải Uy lại hỏi.

Có thể nhìn thấy có lẽ giáo sư Đỗ đã nắm được thông tin từ cuộc gọi của giảng viên bọn họ. Sinh viên có chuyện gì giáo sư đại học cần phải thông báo cho giáo sư dẫn dạy lâm sàng, tránh xảy ra sự cố trong tình hình giáo sư lâm sàng không biết. Hậu quả xảy sự cố trong lâm sàng rất nghiêm trọng.

Cảnh Vĩnh Triết đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết sự việc cho đúng như những gì các giáo sư đã nói, chỉ có cơn giận không thể trút được, khiến cho cậu ấy không chỗ nào yên tâm.

“Tôi nghe nói người nhà em mắc bệnh phụ khoa. Bảo bà ấy đến Bắc Đô 3, tôi bảo bác sĩ Tả sắp xếp giường cho bà ấy.” Đỗ Hải Uy nói, có vẻ như rất hiểu rõ sinh viên sẽ không mở miệng nên đành quyết định thay.

“Giáo sư Đỗ?” Cảnh Vĩnh Triết vô cùng ngạc nhiên đối với quyết định của giáo sư.

“Em có phải bác sĩ không?” Tả Lương mỉm cười khi nhìn biểu cảm này của cậu ấy, cho cậu ấy lời khuyên: “Giáo sư Đỗ bác sĩ giống như chúng ta. Cho dù bệnh nhân là ai, có bất bình gì, có bệnh mới cầu bác sĩ, làm bác sĩ cần phải chữa trị khỏi bệnh cho bệnh nhân.”

“Giáo sư Đỗ, bà ấy không phải người tốt.” Cảnh Vĩnh Triết nghiêm túc nói với các giáo sư, người mẹ kế này của cậu ấy không đơn giản, thật sự không muốn nhìn thấy các giáo sư bị cậu ấy vô tội liên lụy.

Tả Lương hoàn toàn không lo lắng vì điều này, là bác sĩ chỉ cần hành nghề được vài năm đã sớm nhìn thấu được những thăng trầm trong cuộc sống, vẫn một mặt mỉm cười nhẹ nhàng như mây không thay đổi: “Nếu là bác sĩ nên dùng y học để điều trị thay vì nghĩ đến những điều khác.”

Cảnh Vĩnh Triết bảo giáo sư đừung coi nhẹ: “Bà ấy sẽ không tự mình ra tay giống như mọi người nghĩ đâu, bà ấy sẽ xúi giục bố em để đạt được mục đích mà bà ấy muốn.” Mẹ kế này của cậu ấy rất ghê gớm, không tự mình ra tay, chỉ chia rẽ ly gián xem kịch vui.

“Nếu như ba em ở đây đánh người gây chuyện sẽ trực tiếp bị tống vào tù.” Tả Lương nói thẳng không khách sao: “Thực sự lúc ông ta đánh em trai em nhà em nên báo cảnh sát. Đây là bạo lực gia đình.”

Câu sau cùng của giáo sư, giống như một quả bom ném vào người Cảnh Vĩnh Triết, nhảy xuống, khiến người ta đột nhiên nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

Hóa ra là ở ông bà nội của cậu ấy.

Ông bà nội cậu ấy luôn nối ba cậu không ra gì, nhưng suy cho cùng cũng là con trai của mình không muốn để con mình vào tù, trong nhà luôn bảo vệ không cho họ báo cảnh sát, kết quả làm khổ em trai cậu ấy.

Ngay từ đầu bạn học Tạ đã bảo cậu ấy cần phải đưa em trai đến gặp bác sĩ ngay lập tức, ngoài trừ nguyên nhân điều trị tốt hơn cho em trai cậu ấy, thì bên cạnh có lẽ là để em trai cậu sớm thoát khỏi môi trường tưởng chừng như an toàn nhưng thực chất là ngược đãi trá hình.
Bình Luận (0)
Comment