Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1902 - Chương 1902 - Kiên Cường Rồi

Chương 1902 - Kiên cường rồi
Chương 1902 - Kiên cường rồi

Sở dĩ có thể hình thành bạo lực gia đình, là bởi vì do những người thân xung quanh giống như nhu nhược chỉ biết khuyên bảo nhưng thực chất là đang tiếp tay cho kẻ ác.

Chờ đến khi hố sâu được thiết lập xong rồi.

Nhận được điện thoại từ con trai lớn, ba Cảnh ngay chiều hôm đó đã đưa mẹ kế của hai anh em họ Vương Thúy đến Bắc Đô 3.

Chưa sắp xếp được ca phẫu thuật, bác sĩ Tả Lương nhận được lệnh của Đỗ Hải Uy đặc biệt đưa hai sinh viên đến khu vực phòng bệnh chào đón người nhà sinh viên.

Ba Cảnh vừa bước vào khu phòng bệnh, đã gọi lớn tên con trai lớn: “Cảnh Vĩnh Triết.”

“Em ấy ở đây.” Không để sinh viên trả lời, Tả Lương gọi người đến trước.

Bị người ta chắn ngang, ba Cảnh không vui nghĩ thầm là ai, đỡ Vương Thúy đi qua hỏi thăm: “Tôi tìm con trai tôi. Anh giúp nó trả lời làm gì, nó là gì của anh?”

“Tôi là bác sĩ ở đây, là giáo sư của em ấy.” Tả Lương nói, không chờ ba Cảnh hỏi lại, nhìn Vương Thúy đánh giá: “Chị ấy là người bệnh sao?”

“Vâng, bác sĩ.” Vương Thúy thân là bệnh nhân đang vội chữa bệnh, cướp lấy lời ba Cảnh trả lời bác sĩ.

“Tôi đã sắp xếp cong giường cho chị rồi, các người cầm giấy báo nhập viên xuống lầu nộp tiền nhập viện.” Tả Lương dặn dò người nhà bệnh nhân.

Cùng với lúc đó Tạ Uyển Doanh nhanh như chớp viết và đưa giấy báo nhập viện cho ba Cảnh.

Ba Cảnh không nhập, chỉ vào con trai lớn: “Để nó đi nộp tiền. Chúng tôi là ba mẹ của nó, trong túi không có tiền, nó là con trai của chúng tôi, để nó trả tiền.”

Thật là một người ba cây ngay không sợ chết đứng.

Tạ Uyển Doanh không quan tâm ông ta, chuyển tờ đơn vào tay Vương Thúy. Để một người bệnh như bà ta tự mình làm thế nào, là cần mạng hay muốn quỵt nợ.

“Đã nói rồi. Để nó nộp tiền.” Ba Cảnh quay lại nhìn thấy, tiếp tục chỉ tay vào con trai lớn.

“Em ấy là sinh viên tiền ở đâu mà ra.” Tả Lương nói.

“Chúng tôi biết nó có tiền, em trai nó đang điều trị ở thủ đô, không phải nó trả tiền thì ai trả.” Ba Cảnh chắc chắn đã tính toán trước khi đến đây.

Hai người nhất quyết tìm Cảnh Vĩnh Triết giới thiệu bác sĩ khám bệnh, lý do gọi điện không chỉ là tìm bác sĩ nổi tiếng để chữa bệnh, mà quan trọng hơn là tiền. Chi phí gặp bác sĩ là rất lớn, ba Cảnh một quỷ mê tiền đối với số tiền này rất cố chấp bỏ ra một xu cũng là cắt da chảy máu, sẽ không nỡ.

Nỡ hay không nỡ, nếu như ý thức của chính bệnh nhân tỉnh tảo có quyền tự chủ, thì phải xem quyết định của bệnh nhân. Điều này bác sĩ lâm sàng dựa vào pháp lý không chú ý đến ba Cảnh đang tự mình ầm ĩ.

Tạ Uyển Doanh vô cùng bình tĩnh thay giáo sư lấy hồ sơ bệnh án của Vương Thúy mang đến mở ra.

Vương Thúy mắc bệnh phụ khoa gì vậy?

Là ung thư cổ tử cung.

Người càng ác càng trân trọng mạng sống, Vương Thúy không ngốc, từng hỏi thăm nếu bệnh này tìm được bác sĩ giỏi phẫu thuật, thì cái mạng này của bà ta sẽ không mất.

“Bà bảo ông ấy đi nộp tiền nhanh đi. Giường này của bà chỉ có thể giữ đến trước năm giờ chiều. Bệnh nhân của bệnh viên Bắc Đô 3 đều xếp hàng dài để chờ làm thủ tục nhập viện.” Tạ Uyển Doanh nói với Vương Thúy.

Vương Thúy đang do dự sau khi nghe những lời cô nói.

Ba Cảnh nắm chặt con trai lớn không buông: “Cảnh Vĩnh Triết, mẹ mày bệnh mày trả tiền là điều đương nhiên. Có cần tao nói chuyện bất hiếu của mày cho mọi người biết không?”

Nếu như một người thân muốn chỉnh bạn đến chết là điều dễ dàng nhất.

“Ba, nếu ba nói như vậy, ba đánh gãy chân em con con nói cho cảnh sát nghe ba cũng phải ngồi tù.” Cuối cũng Cảnh Vĩnh Triết cũng nói ra những câu nói thể nói bị ông bà nội ngăn cản mấy năm nay.

“Mày dám kiện tao sao? Tao là ba của chúng mày, chúng mày là con trai tao, tao muốn đánh như thế nào thì đánh. Nó bị tao đánh gãy chân cũng là đáng đời.” Ba Cảnh tức giận nói.

“Được, ba đi nói như vậy với cảnh sát đi. Còn có, những gì ba vừa nói ở đây tất cả mọi người đều nghe thấy rồi, điều đó chứng minh ba thực sự đánh gãy chân em con.” Lần này Cảnh Vĩnh Triết rất kiên cường vì đại nghĩa không quản người thân.
Bình Luận (0)
Comment