Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1914 - Chương 1914 - Quá Lúng Túng

Chương 1914 - Quá lúng túng
Chương 1914 - Quá lúng túng

Hai nhóm người trong và ngoài cửa trực tiếp đối mặt với nhau.

Cảnh tượng này, quá hoành tráng, hoàng đáng đến mức khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, ai ai cũng như biến thành người gỗ.

Tại sao tiểu học muội lại nghe ở bên ngoài? Hoàng Chí Lỗi đeo mắt kính trừng mắt với Tống Học Lâm: Con mèo lười nhà cậu là đồ ngốc à? Thế mà lại dẫn cô đến đây nghe lén?

Tống Học Lâm nhìn chằm chằm lại tiền bối: Mình mới là người bị hại, không được thông báo trước thì làm sao biết được xảy ra chuyện gì. Bây giờ thì hay rồi, cùng bị kéo vào cảnh xấu mặt. Làm không tốt quay lại bác sĩ Tạ sẽ nghi ngờ cậu ấy là đồng phạm.

Tào Dũng cảm thấy ngũ quan trên mặt mình đều đã đông cứng lại.

Những người khác trong văn phòng càng hỗn loạn hơn. Thường Gia Vĩ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, không biết cô đã nghe được bao nhiêu, không biết cô có nghe thấy anh tiết lộ bí mật của cô ra rồi hay không, sớm biết vậy cho dù như thế nào anh cũng sẽ giống chết che kín miệng.

Phó Hân Hằng lấy tay lau trán, anh ấy chưa từng gặp qua trường hợp lúng túng như này.

Ánh mắt Chu Tuấn Bằng nhìn lên trần nhà, ngẫm nghĩ mà vô cùng mất mặt.

Cảnh Vĩnh Triết quay người lại, không dám, hiền tại hoàn toàn không dám nhìn vào ánh mắt và biểu cảm của các đàn anh tiền bối.

“Cái đó...” Tạ Uyển Doanh giơ điện thoại lên, nói: “Người nhà của dì Mẫn gởi tin nhắn cho em, nói là dì Mẫn có thể mở mí mắt, có thể hoàn toàn tỉnh lại vào hai ngày nữa. Em nghĩ vấn đề không lớn. Đàn anh Tào không cần đến hội chẩn gấp đâu.”

Cô đây là cho anh lối thoát sao? Đôi mắt Tào Dũng lướt qua khuôn mặt cô.

Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ, đàn anh Tào đến đây hỏi chắc chắn là vì bệnh nhân, chắc là được bác sĩ của Quốc Trắc thông bảo đến hội chẩn cho dì Mẫn.

Không hổ là tiểu học muôi chuyên tâm vào học thuật, hỗ trợ hoàn mỹ cho lý do học thuật mà bọn họ đã sắp xếp. Hoàng Chí Lỗi nghe ở phía sau có thể tưởng tượng được tâm trạng chắc chắn sẽ dở khóc dở cười của đàn anh Tào.

Khóe miệng đàn anh Tào giật giật, không nhịn được mà vươn tay ra, muốn xoa cái đầu đáng yêu của cô.

“Dì Mẫn?” Thường Gia Vĩ nghe thấy mấy từ này của cô liền nhanh chóng phản ứng, đi lại gần hỏi: “Em quen bệnh nhân đó sao? Là dì của em sao?”

“Dì Mẫn là bạn cũ của mẹ em.” Chuyện cho đến bây giờ Tạ Uyển Doanh đã thẳng thắn nói ra, dù sao những người đàn anh Tào chắc chắn cũng đã nghe tin tức từ Quốc Trắc. Bởi vì cô từng nhắc chuyện này với bác sĩ Thạch của Quốc Trắc.

“Cậu biết bệnh nhân là dì của em ấy không?” Thường Gia Vĩ đặt một tay lên vai Hoàng Chí Lỗi hỏi.

Hoàng Chí Lỗi bĩu môi, sớm đã đoán được công tử đào hoa này không biết cái gì cả, trước đó nói muốn giữ bí mật của tiểu học muội anh đều là nói dối.

Thường Gia Vĩ sực tỉnh ra là mình đã bị lừa, giậm chân giậm cẳng chửi mắng bọn họ: “Tào Dũng, anh lừa tôi.”

Cái gì mà vì bệnh nhân mà đến hỏi anh? Bệnh nhân tỉnh rồi, Quốc Trắc hoàn toàn không thể đến nhờ khoa ngoại thần kinh đến hội chẩn.

“Có mời có mời.” Hoàng Chí Lỗi nói với hắn: “Có đơn hội chẩn.”

“Các người đừng có lừa tôi. Không, là các người hợp lực lừa tôi!” Thường Gia Vĩ không ngốc, sẽ không dính bẫy bọn họ nữa.

Để phối hợp bày trò làm đơn hội chẩn giả không hề khó, viết đơn xong rồi xé bỏ là xong. Chỉ có thể nói đám người bên phía Quốc Trắc kia cùng với Tào Dũng lập mưu lừa anh nói ra những lời trong miệng.

Không thể nào, kể từ khi biết tình huống này, Thạch Lỗi và Đô Diệp Thanh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nên đã đi nói với Thân Hữu Hoán. Thân Hữu Hoán sau khi biết thì thông báo cho Tào Dũng. Một đám người suy đi tính lại cho rằng tốt hơn là nên moi ra từ Thường Gia Vĩ, hỏi thử xem sự việc có nghiêm trọng không rồi lại nói.

“Doanh Doanh, em vào đây cho anh, hôm nay em nhất định phải nói rõ ràng cho anh.”
Bình Luận (0)
Comment