Chương 1915 - Tâm trạng
Thường Gia Vĩ đập bàn nói, ra hiệu tất cả mọi người phải hiểu tâm trạng buồn bã của anh khi bị mọi người chơi đùa xoay vòng vòng.
Tạ Uyển Doanh thấy rõ, mạch não của tiền bối Thường quá thẳng so với đàn anh Tào đàn anh Thân.
Tình hình này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ai cũng không ngờ rằng hóa ra tên công tử đào hoa này không hề phức tạp chút nào, mà lại hơi đơn giản, cho nên rất dễ bị lừa. Một người như vậy, nói rằng anh có thể quanh quẩn với một đám phụ nữ cả ngày, thực sự là quá thổi phồng anh.
Mọi người đều đặt nghi vấn với cái danh xưng trêu hoa ghẹo nguyệt của Thường Gia Vĩ, thầm nghĩ đầu óc như vậy làm sao có thể lừa gạt được nhiều người phụ nữ.
Thực sự hoàn toàn không có khả năng, Phó Hân Hằng không thể kết bạn với một người đào hoa như vậy. Chỉ có thể nói, bạn học Tạ so với tất cả mọi người sớm đã nhìn thấu được điều này. Mặc dù cô chưa từng yêu đường cũng không hiểu tình yêu, nhưng chỉ số IQ luôn hoạt động.
Phó Hân Hằng vẫy tay, bảo Chu Tuấn Bằng đi pha trà cho mọi người. Hôm nay phải nói rõ chuyện này, bởi vì chuyện liên quan đến người Bắc Đô bọn họ.
Nếu như bác sĩ Hồ thực sự có hành động thấy chết mà không cứu đối với bạn cũ của mẹ bạn học Tạ, thậm chí còn có hiềm nghi “cố tình diệt khẩu”, tính nghiêm trọng của chuyện này có thể hình dung ra được. Là bác sĩ, không thể dung túng cho sự tồn tại của đồng nghiệp “tội phạm giết người được.”
“Bác sĩ Tạ, không sao, cô không cần lo lắng cho chúng tôi, có thể nói được.” Tống Học lâm nghiêm túc nói.
Giọng của bác sĩ Tống lộ ra vẻ đứng đắn nghiêm túc hiếm thấy không phải thiên tài lười nữa. Tạ Uyển Doanh cảm thấy rằng tất cả mọi người đã hiểu lầm chuyện gì rồi.
Tất cả chỉ là suy đoán,trong tình huống chưa có chứng cứ rõ rằng tốt nhất không nên kết luận lung tung. Tạ Uyển Doanh nghĩ như vậy. Nếu dì Mẫn tỉnh lại, cô phải tôn trọng dì Mẫn trước đã, hai ngày nữa đến hỏi người trong cuộc rồi nói tiếp. Có liên quan đến chuyện năm đó của mẹ cô hay không, cần có thêm bằng chứng để kết luận.
“Dì Mẫn có thể biết được những gì bác sĩ Hồ nói thật hay là giả.” Tạ Uyển Doanh nói ra suy nghĩ của mình.
Mọi người có thể tiếp tục cảm nhận được cô chỉ nói về nguyên tắc logic và chứng cứ.
Tất cả mọi người có mặt đều im lặng. Phó Hân Hằng cầm điện thoại lên, gọi điện thoải cho bác sĩ Quan để hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ Quan biết được nguyên nhân ngày đó Thường Gia Vĩ hỏi anh ấy về bác sĩ Hồ, sau khi nghe xong bị dọa hết hồn: “Cái gì? Hồ Náo cô ta trơ mắt nhìn bệnh nhân của đồng nghiệp chết mà không cứu?”
Vấn đề này còn tồi tệ hơn rất nhiều so với bản tính chỉ biết đổ lỗi cho người khác của bác sĩ Hồ.
Bác sĩ Quan không quá tin: “Chuyện này, khó có khả năng. Cô ta nên biết rằng nếu làm ra chuyện này, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại. Nhiều năm như vậy chưa từng nghe cô ta làm chuyện gì quá đáng như vậy, nói như thế nào cô ta cũng là bác sĩ có chức danh kỹ thuật cao trong bệnh viện chúng tôi, đã làm việc nhiều năm. Hơn nữa, cô ta và bác sĩ Đỗ là đồng nghiệp cùng khoa. Nếu bệnh nhân cùng khoa xảy ra sự cố, cả phòng khoa sẽ bị trừ lương, cô ta cũng sẽ bị liên lụy, làm sao cô ta có thể ngốc như vậy chứ.”
Mọi người nghe lời phân tích của bác sĩ Quan cũng có lý. Chỉ là không giải thích được lý do bác sĩ Hồ tại sao lại mở cửa phòng cháy không mà không nhìn thấy bệnh nhân và rời đi.
“Liệu có phải sau khi cô ta đi bệnh nhân mới ngã xuống không?” Bác sĩ Quan hỏi.
“Cô ta nói ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy. Bệnh nhân đó rõ ràng đang đứng ở hành lang nằm ở đó, trừ khi cô ta mù. Nhưng cô ta không mù.” Thường Gia Vĩ nói.
Bác sĩ Quan nghe xong không tìm được lý do nào nữa: “Cậu hỏi cô ta cô ta không thừa nhận. Không thể nào, viện trưởng đến hỏi cô ta cũng không được.”