Chương 1916 - Thương xót
“Hiện tại các cậu muốn như thế nào?” Bác sĩ Quan tiếp tục hỏi: “Các cậu cho rằng cô muốn làm gì bệnh nhân kia sao? Nếu không các cậu nói với bác sĩ Đỗ, để bác sĩ Đỗ đề phòng? Con người cô ta khiến cho người ta chán ghét, nhưng tôi cảm thấy cô ta làm loại chuyện như vậy là có hại cho cô ta, chứ không có động cơ gì. Chẳng lẽ cô ta có ân oán cá nhân nào đối với bệnh nhân đó sao?”
Chuyện ân oán cá nhân này, nếu bác sĩ Hồ vì chuyện đánh tráo kết quả thi năm đó của mẹ cô nảy sinh ý định giết người thì chắc chắn không thể. Kỳ thi năm đó cho dù mờ ám ra sao thì kỳ thi cũng vô dụng thuộc hệ thống tiến cử, vạch trần cũng vô dụng. Dì Mẫn đã nói rồi, sự việc đã qua truy cứu đến cùng cũng vô nghĩa.
Giống như sự phân tích của bác sĩ Quan, động cơ gây án của bác sĩ Hồ không tồn tại. Những điều này Tạ Uyển Doanh đã từng suy nghĩ hết một cách bình tĩnh, cho nên những vấn đề này nhất định phải hỏi người trong cuộc dì Mẫn trước/
Cho dù dì Mẫn đã hoàn toàn tỉnh lại, nhưng cũng phải suy nghĩ vì bệnh tình của dì Mẫn, tốt nhất là đợi vài ngày cho đến khi tâm trạng dì Mẫn hoàn toàn ổn định lại rồi hỏi. Làm bác sĩ cần phải xem xét tình trạng chung của bệnh nhân, bao gồm cả bệnh tình của bệnh nhân.
Thực sự dì Mẫn ở Quốc Trắc rất an toàn, tạ Uyển Doanh nghĩ không cần phải vội vàng. Bác sĩ Hồ thật sự không thể trốn thoát nếu có vấn đề gì.
Những người khác sau khi nghe xong những lời bình tĩnh này của cô cũng cho rằng điều này là có lý.
“Doanh Doanh.”
Đàn anh Tào đã lên tiếng rồi. Tạ Uyển Doanh yên lặng đợi đàn anh Tào nói chuyện, biết rằng có nhiều tiền bội đến hỏi vấn đề này, điều này có nghĩa cô có một số chỗ làm không ổn thỏa.
“Bọn anh đều biết em rất bình tĩnh, những, thỉnh thoảng, có thể không cần bình tĩnh như vậy đâu.”
Ban đầu cho rằng đàn anh Tào muốn chỉ cô chỗ nào làm không ổn thỏa không đủ bình tĩnh để suy nghĩ, kết quả đàn anh Tào nói đầu óc cô quá bình tĩnh. Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn đàn anh Tào.
Tào Dũng cười với cô lộ hai lúm đồng tiền ở khóe miệng, trong nụ cười còn mang theo một tia thương xót.
Một người quá bình tĩnh, tương đương với quá bất khả xâm phạm, thực sự có thể thể làm hại chính mình. Bởi vì tim của mỗi người đều là thịt sẽ có những chỗ mỏng manh, ép buộc bản thân mãi bình tĩnh không phải là chuyện tốt, trái với quy luật sinh lý của con người. Đây cũng là điều anh luôn nói với cô, phải học cách để đầu óc thả lỏng đúng cách, cho dù cô ở riêng với người nào quen thuộc cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Đàn anh Tào là một người rất dịu dàng.
Tạ Uyển Doanh nghĩ lại, làm bác sĩ phải bình tĩnh, giáo sư Phó không phải giống như người mấy lúc nào cũng rất bình tĩnh sao?
Khi cô nhìn quanh những người có mặt hiện tại, vẻ mặt và ánh mắt ai cũng lộ ra lời đề nghi giống như đàn anh Tào dành cho cô.
Phó Hân Hằng nhận được ánh mắt của cô, nhíu mày rồi quay đi.
Đừng lôi anh ấy để so sánh với cô. Cho dùng người máy như anh ấy cũng không kinh khủng bằng đầu thẳng thắn của cô.
Người bình thường, cho dù là người máy, nhìn thấy người bên cạnh mình giống như bị sát hại, điều đầu tiên nghĩ đến là liệu mình có bị sát hại hay không, bởi ai con người để sợ chết. Cô còn bình tĩnh hơn cả một thám tử chuyên nghiệp bình tĩnh phân tích được hàng loạt đối phương không có động cơ và không gian gây án, chẳng trách đám cảnh sát Hồ Chấn Phàm kia nói có thể chiêu mộ cô vào nhóm.
Trà đã bưng lên. Sau khi uống ngụm trà, tâm trạng mọi người đều bình tĩnh lại và quay lại thảo luận bệnh bình của Cảnh Vĩnh Huy.
“Tình hình em trai của cậu là như thế này. Vùng dưới đồi có biểu hiện nhồi máu não.” Tào Dũng chính thức thông báo của người nhà bệnh nhân: “Hôm qua sau khi nhận được báo cáo đã bắt đầu kê thuốc cho em ấy. Tạm thời không có đề nghị mổ, điểm chú ý có thể tập trung vào trên phẫu thuật khoa chỉnh hình trước. Nếu như cần thiết, khi nào phẫu thuật chỉnh hình tôi có thể đi qua xem thử thậm chí có thể phụ một tay.”