Lúc cô xem thao tác của người khác, hai vị đàn anh lại quan sát cô. Đại khái họ vẫn suy nghĩ chuyện vừa rồi trong phòng làm việc sao cô có thể nhắm mắt làm được như vậy.
"Uông Chiêu Hàm, em hãy tập trung sự chú ý vào chuyện chính em đang làm đi." Bác sĩ bệnh viện bất lực nhắc nhở nam thực tập sinh.
Nam sinh khẩn trương mà lòng bàn tay đẫm mồ hôi, dùng cái kẹp kẹp trên đường khâu vết thương, ngón tay run lên, cái kẹp cũng run theo.
Cũng may đường khe hở nồi lên trên da, bệnh nhân không thấy đầu mình cũng không nhìn được tay của cậu ta đang run, bằng không sẽ bị hù doạ đến khiếp sợ.
Kẹp lên đường khe hở, nếu như cầm kéo cắt bỏ chỉ mà tay lại run, cái kéo này sẽ làm vùng da trong bị thương. Mũi nam sinh đổ từng giọt mồ hôi xuống.
Càng sốt ruột, tay lại càng run.
Xoẹt xoẹt xoẹt, thử ba lần mới cắt bỏ đoạn chỉ, cậu ta dùng cái kẹp nhổ hết sợi chỉ đã cắt trên đầu ra. Xong xuôi, cái kẹp bóp không thẳng đứng, không có chút sức lực nào.
Bác sĩ bệnh viện viết cho điểm trên giấy, cũng biết đã xong, trước mắt không biết thằng này sau khi tốt nghiệp có luyện được tới khi tay không còn run nữa không. Trên thực tế, một nửa số sinh viên y lúc nguy cấp tay rất run, dự đoán không hợp với ngoại khoa.
Nó là vấn đề tâm lý, có thể tự điều chỉnh tâm trạng. Nhưng mà muốn điều chỉnh tâm trạng là chuyện khó nhất.
Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi nhìn xem nam sinh này, cảm giác đây là biểu hiện của một sinh viên y bình thường.
So sánh bên dưới, tiểu học muội Tạ Uyển Doanh này của bọn họ, mới vừa nhắm hai mắt thắt chỉ, đừng nói tay run, trời có sập xuống không chừng cô cũng không mảy may run rẩy một cái. Rốt cuộc đây là chuyện gì? Ngoại trừ thần kinh, hai người họ cũng không muốn hiểu nhiều.
Đầu của nam sinh kia nóng ruột đến muốn hư nát mất.
Tào Dũng quay đầu nói với tiểu học muội: "Em đã xem thao tác của cậu ấy, có muốn thay cậu ấy thử một lần không?"
Trên miệng vết thương chỉ còn hai sợi đầu. Có các giáo sư đứng ở đây nhìn xem, không cần lo lắng. Tạ Uyển Doanh gật đầu.
Nam sinh nghe lời này cũng muốn lên tiếng nghỉ ngơi, tránh ra nơi khác lau mồ hôi trên trán mình, lấy lại tỉnh táo một chút. Cậu ta biết rõ cô là một thực tập sinh, đoán chừng không làm tốt được…Cảm giác giáo sư đang tranh thủ thời gian cho cậu ta nghỉ ngơi.
Tạ Uyển Doanh thay chỗ vào trận, đeo khẩu trang và bao tay khử khuẩn lên, nhận lấy cái kẹp trong tay nam sinh dùng để cắt bỏ đường chỉ trên cùng, đi đến bên cạnh bệnh nhân hơi nghiêng người. Trước hết, hai mắt cô cẩn thận xem xét tình hình miệng vết thương.
Tư thế của cô như vậy trong mắt người khác cảm giác cô có chút mơ màng. Vì vậy các tiền bối ở đây có thể hiểu được, bởi vì cô chỉ là một thực tập sinh, có lẽ chưa từng học qua mà chỉ mới xem qua.
Chẳng ai ngờ rằng, cô nhìn miệng vết thương kia sau mười giây, bỗng dưng qua người lại, cầm cái kẹp để cắt bỏ đường chỉ trên cùng tạm thời nhả ra, khử khuẩn nút trên đầu, cầm bông vải chấm chấm nước muối sinh lý, lau dưới miệng vết thương lần nữa, cẩn trọng nhìn mấy khu vực xung quanh.
Nam sinh dự thi ngẩng đầu thấy động tác này của cô, trong lòng cảm thấy không đúng lắm. Quay đầu lại nhìn mấy thầy giáo khoa lâm sàng, nguyên một nhóm các thầy đều có vẻ không mấy quan tâm.
Lau hết một lượt, Tạ Uyển Doanh trở lại, ném bông vải đã sử dụng vào túi rác màu vàng trong thùng rác. Những người khác tò mò, không biết là ai nói cô biết, nói cô biết rõ chỗ đó là nơi ném các dụng cụ y tế đã dùng qua. Nói đúng hơn, cô có khái niệm phân chia khu khử khuẩn.
Cầm lại cái kẹp đặt vào đường chỉ cần cắt bỏ, lúc này cái kẹp cắt chỉ nhanh gọn dễ dàng. Dù sao toàn bộ máu trên sợi chỉ gần đầu đã bị cô dùng bông vải chấm nước muối sinh lý lau sạch.
Tách~, âm thanh dùng kẹp cắt bỏ khe hở đoạn chỉ khiến người nghe thấy vui tai.
Công đoạn cuối cùng, cô dùng cái kẹp nhổ sợi còn lại trên đầu nhanh như giật điện. Lông mày bệnh nhân không nhăn một cái, không hề có cảm giác gì.
Hai kỹ thuật được thực hiện chưa đến vài giây đồng hồ, sợi còn lại trên đầu đã bị cô bỏ đi xong.
Nam sinh vừa kiểm tra đứng nhìn thao tác của cô, trong lòng cảm thấy lành lạnh, thấm hơi mát.