Ánh mắt các giáo sư xung quanh càng không cần phải nói.
Vài ngày ở chung trong bệnh viện, Hoàng Chí Lỗi cảm thấy rõ ràng tiểu học muội không phải người bình thường, mặt khác giỏi mà xác nhận không giống với học bá, có thể xác nhận càng có thể là thật…, năng lực làm việc cực cao căn bản không giống một nữ sinh.
Nhưng mà, hôm nay biểu hiện của tiểu học muội bình tĩnh rất nhanh, lại để cho anh được mở mang tầm mắt lần nữa.
Đây mới gọi là thao tác của bác sĩ ngoại khoa đạt tiêu chuẩn. Thao tác của bác sĩ ngoại khoa đạt tiêu chuẩn phải có trong tiềm thức của bác sĩ ngoại khoa ưu tú. Chỉ quan sát thôi còn không làm tốt được, sẽ dẫn bệnh nhân tới đường chết.
Tiểu học muội đã ý thức được làm thế nào để trở thành một bác sĩ ngoại khoa tốt sao?
Khả năng thật sự là vậy. Dù sao vừa bắt đầu, cô dùng cái kẹp cắt chỉ để cắt bỏ phía trên trước. Thẳng đến miệng vết thương thì trông thấy cái gì đó không đúng, quay đầu lại rửa miệng vết thương. Không ai dạy cô làm vậy.
Là tư chất trời phú.
Hoàng Chí Lỗi nâng cặp kính mắt lên, lần này lại cảm giác: Tiểu học muội trong tương lai sẽ tiền đồ vô hạn.
Nam sinh vừa kiểm tra quay lại xem mấy giáo sư: Hẳn là các thầy đã bí mật dạy cho cô cái gì đó?
Đối diện với bác sĩ bệnh viện phụ trách kiểm tra lần này cũng có sự nghi ngờ, nhưng anh ta cảm thấy không có khả năng đó. Bởi vì ai cũng biết Tạ Uyển Doanh tới khoa lâm sàng chưa tới mấy ngày, có muốn chỉ dạy cũng không thể nào dạy nhanh như vậy được.
Chủ yếu là động tác tay của Tạ Uyển Doanh rất ổn định, không giống gà mờ mà là một tay lão luyện.
Nhận thấy ánh mắt nam sinh, Tào Dũng nhìn trở lại nói: "Em ấy là em ấy, em là em."
Lời này của thầy Tào, hàm ý trong đó quá sâu sắc.
Nam sinh tiếp nhận đả kích trầm trọng.
Làm bác sĩ ngoại khoa, không phải ai cũng giống ai. Có lẽ có cạnh tranh quan hệ, nhưng mà nếu có cả hai thì là chuyện tốt, chắc chắn bệnh viện đều sẽ nhận. Không có bệnh viện nào không nhận thiên tài ngoại khoa cả.
Cậu ta không cần thắng được cô, cậu cũng có thể làm thiên tài ngoại khoa giống như cô.
Ai nghe rõ những lời này của thầy Tào đều sẽ khóc thét.
Tạ Uyển Doanh làm xong thao tác sắp xếp lại vật phẩm và đồ chữa bệnh cần vứt đi thể hiện cô là một sinh viên y cẩn thận. Trong lúc cô định đẩy xe trị liệu đi hoàn trả, bác sĩ bệnh viện giữ xe trị liệu lại lắc đầu với cô. Công việc này cần để nam sinh dự thi tự mình hoàn thành.
Nam sinh phụ giúp đẩy xe trị liệu rời đi, đầu cúi thấp đồng thời hít sâu một hơi, tự khích lệ bản thân một lần nữa.
Y học chính là như vậy, trên con đường phát triển luôn có nhiều khó khăn cách trở, cậu ta quay về làm chính mình mới quan trọng nhất, học hỏi đến già.
Cửa ra vào thỉnh thoảng có một vài sinh viên y khác tò mò ngó đầu vào xem, nhưng không việc gì mà Tạ Uyển Doanh không làm chỉn chu được.
Một thực tập sinh lại lợi hại như vậy sao? Xong rồi, bọn họ phải làm sao đây?
Chỉ cần có sinh viên ưu tú xuất hiện, không cần nhiều lời, trong lòng các giáo sư đều trực tiếp đánh giá cao không ngớt đối với sinh viên này.
Không chừng 9 bạn học của Tạ Uyển Doanh nhìn thấy cảnh tượng nơi đây sẽ vô cùng thích thú: Cuối cùng các cậu cũng được biết được cảm giác của bọn tôi mấy năm nay.
Một giọng nói truyền tới từ cửa ra vào: "Thầy Tào."
Trong phòng, tất cả mọi người nghe tiếng vọng vào đều quay đầu lại.
Một bác sĩ nam hai mắt đầy ý cười, hai tay đút trong túi áo blouse trắng, liếc một cái liền nhận ra Tạ Uyển Doanh, hoá ra là đồng hương oan gia ngõ hẹp của đàn anh Hoàng - Chu Tuấn Bằng.
Chu Tuấn Bằng đi vào, lộ ra người đang ẩn núp phía sau là Nhạc Văn Đồng.
Lớp trưởng đã đến, hẳn là mời mọi người về làm việc. Tạ Uyển Doanh cũng muốn đi.
Vừa rồi, Nhạc Văn Đồng nhìn thấy thao tác của cô, trong đầu giống hệt thí sinh kia đều lạnh toát. Chỉ biết cậu là người ưu tú từ bé đến lớn, kể từ sau khi gặp cô vẫn luôn hoài nghi danh hiệu học bá của mình có phải giả dối hay không.
Động tác vừa rồi cô làm không khác gì giáo sư, nhưng cô lại học cùng lớp với cậu.