Chương 1939 - Muốn thấy tất cả
Nhâm Sùng Đạt cực kì hoảng sợ, vội vàng chạy qua ngăn mẹ Cảnh: “Cậu ấy đã làm gì sai? Có muốn tôi giúp một tay để dạy dỗ lại cậu ta không?”
Những giáo viên đã được đào tạo về sư phạm không được phép đánh học sinh, bất kể là ai, kể cả cha mẹ học sinh.
Tay mẹ Cảnh cứng ngắc dừng giữa không trung, nói là trong lòng tức giận muốn đánh người, nhưng là con trai mình nên không thể hạ thủ được.
Mọi người đều nhìn ra tâm tư của bà.
Nhâm Sùng Đạt nói chuyện với phụ huynh học sinh: “Vĩnh Triết muốn làm bác sĩ. Làm một bác sĩ không quan tâm đến thân phận của bệnh nhân. Kẻ địch của bác sĩ chỉ có một, đó là bệnh tật.”
Mẹ Cảnh nhớ con trai lớn muốn làm bác sĩ, hạ tay xuống, nhưng trên gương mặt vẫn hiện lên vẻ sầu muộn. Trước đây nghĩ rằng con trai lớn làm bác sĩ là vì để em trai tốt hơn, nhưng không nghĩ đến chuyện đằng sau là như vậy, không biết đám khốn khiếp kia lại làm khó dễ con trai lớn của bà như vậy.
“Đừng nóng vội đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt. Bác sĩ không có bản lãnh nào khác nhưng đầu óc của họ tương đối tốt.” Nhâm Sudng Đạt nói với phụ huynh học sinh đừng lo lắng con trai làm bác sĩ thì sẽ bị ngốc đi.
Thầy giáo của con trai nói chuyện giống như có ý trong lời nói, nhưng bà nghe không hiểu lắm.
Nếu là trước đó cậu và các bạn sẽ không hiểu những lời này của giáo sư, nhưng kể từ khi được bạn học Tạ dạy dỗ một chút cậu đã hiểu được. Cảnh Vĩnh Triết dãn mày ra, nói với mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm, con chữa bệnh cho bà ta, không thể không lấy thù lao.”
Bác sĩ chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân và nhận được thù lao đó là chuyện đương nhiên.
Mẹ Cảnh nghe thấy lời này của con trai lớn, liền nắm chặt lấy tay cậu.
“Về phần Tiểu Huy, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cảnh Vĩnh Triết nói những lời này là hòn toàn có căn cứ, cậu tin tưởng vào bạn học Tạ sẽ giúp đỡ trong phòng thí nghiệm, còn Thường Gia Vĩ cậu chưa từng thấy cậu ta phẫu thuật nên có chút lo lắng.
“Tạ Uyển Doanh hỗ trợ bên trong sao?” Nhâm Sùng Đạt kinh ngạc hỏi
Có vẻ như những người có mặt hôn đó, bao gồm cả Cảnh Vĩnh Triết, chẳng biết tại sao không hẹn mà cùng không tiết lộ thông tin ra ngoài.
Đào Trí Kiệt quả quyết quay người lại, nói: “Đi, vào xem.”
Tiểu sư muội muốn tham gia vào khoa phẫu thuật chỉnh hình, không biết sẽ như thế nào đây— Những người khác dường như có thể nghe thấy tâm tư trong lòng anh, khi anh vội vàng rời đi như vậy.
Thấy vậy, Nhâm Sùng Đạt đuổi kịp anh, bất mãn nói: “Cậu chạy trước tôi để làm gì?”
Muốn xem tình huống của học sinh cũng là hướng dẫn viên là ông nhìn trước.
Phan Thế Hoa vội chạy đuổi theo hai giáo viên, cũng rất muốn nhìn ca phẫu thuật của bạn học Tạ.
Nếu không phải vì ở cạnh mẹ, Cảnh Vĩnh Triết cũng muốn nhìn từ lâu rồi.
Ba người lách vào trong cửa phòng giải phẫu, không bao lâu sau phát hiện trong hành lang có người đi tới đi lui hành vi lạ thường.
“Là Trương Đình Hải.” Nhâm Sùng Đạt nhận ra người phía sau là ai, ông thay dép trong phòng phẫu thuật và chạy tới: “Anh ta phụ trách ca phẫu thuật của Cảnh Vĩnh Huy ngày hôm nay.”
Bác sĩ gây tê không ở trong phòng giải phẫu mà chạy ra ngoài này tìm cái gì, người sáng suốt đều hiểu có lẽ ca phẫu thuật xảy ra vấn đề.
Đào Trí Kiệt cùng Phan Thế Hoa đuổi kịp.
Tạm thời không phát giác được ba người đang tới gần, Trương Đình Hải lượn lờ qua mấy phòng phẫu thuật sau đó tìm ra mục tiêu của mình: “Bác sĩ Tào.”
Tào Dũng nghe thấy âm thanh phía sau anh quay đầu, trông thấy anh ta xuất hiện nét mặt vẫn rất bình tĩnh, giống như đã nằm trong dự tính, mở miệng hỏi: “Bác sĩ Trương, có chuyện gì?”
“Bác sĩ Tào hôm nay anh không mổ chính phải không?” Trương Đinh Hải nhìn người ngồi ở ghế mổ chính và người phụ bên cạnh, lại không phải Tào Dũng.