Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1939 - Chương 1940 - Không Yên Lòng

Chương 1940 - Không yên lòng
Chương 1940 - Không yên lòng

Tào Dũng chỉ đứng ngoài quan sát chứ không lên đài, điều này giải thích cho việc ca phẫu thuật trước mặt anh được đặc biệt sắp xếp cho sáng nay, đối với một ca phẫu thuật tương đối đơn giản có thể để Hoàng Chí Lỗ thử làm bác sĩ mổ chính, Tào Dũng không cần tham gia.

Trương Đình Hải nhớ lại những lời đồn thổi mà anh ấy nghe được trước khi phẫu thuật, người ta nói rằng Tào Dũng đã đề nghị giúp đỡ Thường Gia Vĩ trong cuộc phẫu thuật, có vẻ như tin tức này là sự thật, nếu là sự thật, anh ấy đã đúng khi đến gặp Tào Dũng.

Thường Gia Vĩ cũng không lên tiếng cần giúp đỡ, anh ta lại là bác sĩ gây mê chạy ra ngoài để tìm người xem ca phẫu thuật khả năng có thể sẽ bị từ chối. Nghĩ đến lúc trước Tào Dũng chủ động muốn giúp đỡ, lại thêm người nhà bệnh nhân có quan hệ sư huynh đệ nên Trương Đình Hải nghĩ trong lòng đối phương sẽ sẵn lòng giúp đỡ việc này.

“Bác sĩ Tào.” Trương Đình Hải tiến lên một bước, chuẩn bị đưa ra yêu cầu.

“Anh tự mình tới sao? Không phải anh ta bảo anh tới tìm tôi.” Tào Dũng nói, anh không cần đối phương trả lời cũng có thể đoán được một hai.

Trên thực tế, nếu Thường Gia Vĩ ngày đó đã nói không cần anh giúp, sau này nhất định sẽ không gọi người tới tìm anh.

“Vâng.” Trương Đình Hải phải thừa nhận rằng anh ấy không thể nói dối điều này.

Hoàng Chí Lỗi và Tống Học Lâm ở hiện trường nghe thấy đều nheo mắt lại, nếu tên đó thật sự xấu xa, nhờ người giúp đỡ cũng không thể tự cứu mình, may mà anh Tào sáng sớm đã đề phòng, tránh để tiểu sư muội bị tên đó liên luỵ. Hoàng Chí Lỗi hừ lạnh trong lòng.

“Tôi không giỏi về chỉnh hình.” Tào Dũng thành thật nói với Trương Đình Hải.

Là một bác sĩ giải phẫu thần kinh, anh cũng đã thực hiện một số nghiên cứu về phẫu thuật cột sống, nhưng hiện tại, nó không phải là nghiệp vụ chuyên ngành chính của anh ngoài khoa thần kinh học, số lượng ca phẫu thuật như vậy rất ít và kém xa so với phẫu thuật cột sống, vì vậy lúc đó anh mới nói sẽ giúp đỡ bên kia.

“Tôi biết, tôi chỉ là kêu anh đi qua xem xét tình huống, nếu cần tôi sẽ gọi người khác.” Trương Đình Hải nói ra.

Nghe đối phương nói như vậy liền thấy kỳ quái, đám người Tào Dũng nghi hoặc liếc nhìn mặt Trương Đình Hải: Tên này có biết mình đang nói cái gì không?

“Anh nói vậy là có ý gì?” Nhân Sùng Đạt từ phía sau xông vào hỏi.

Trương Đình Hải quay đầu nhìn thấy anh ta và Đào Trí Kiệt liền ngạc nhiên: Tại sao vị Phật này lại đến đây.

“Đi thôi, đừng lãng phí thời gian.” Tào Dũng đánh gãy mọi người, hạ quyết định.

Một số người ngay lập tức di chuyển sang phòng phẫu thuật chỉnh hình để kiểm tra tình hình ca phẫu thuật. Trên đường đến đó, Nhâm Sùng Đạt đã giữ chặt Trương Đình Hải liên tục hỏi: “Ca phẫu thuật bị sao vậy? Đừng thừa nước đục thả câu, tôi nói cho anh biết, bệnh nhân kia là người nhà học sinh của tôi, rất quan trọng.”

“Tôi biết.” Trương Đình Hải hất tay anh ta ra, nói: “Nếu tôi biết, tôi tới Tào Dũng làm gì?”

“Nói, chuyện gì xảy ra?”

“Tôi cũng không biết.”

“Anh không biết mà anh lại tới gặp Tào Dũng sao?”

Đúng vậy, Trương Đình Hải phải thừa nhận rằng anh ta không phải bác sĩ phẫu thuật, không thể hiểu được một số sự kiện kỳ lạ trong phẫu thuật liền nói: “Anh ấy không biết có chuyện gì, hôm nay không thấy nói chuyện.”

Sau khi nghe những gì anh ta nói, một số người xung quanh nghĩ rằng họ gặp phải người ngoài hành tinh: Tại sao họ không thể hiểu những gì người này nói.

“Tôi đang nói về bác sĩ phẫu thuật chính, tay chơi đó.” Trương Đình Hải nhìn vẻ mặt ngơ ngác của một đám người họ, lo lắng đến mức dậm chân, “Mấy người không biết sao? Anh ấy thích nói chuyện nhất. Anh ấy có thể nói chuyện từ đầu cuộc phẫu thuật đến khi kết thúc cuộc phẫu thuật. Tôi đã từng thử đếm xem anh ta nói bao nhiêu câu trong khi phẫu thuật, không tới một vạn thì cũng mấy ngàn câu.”

Thường Gia Vĩ là một người nói nhiều, những người này trước đây không chú ý đến ca phẫu thuật của Thường Gia Vĩ vì vậy họ thực sự không biết sở thích của tên này.
Bình Luận (0)
Comment