Chương 1942 - Có hợp lý không
Tình huống thế nào?
Tào Dũng dẫn đầu tiến đến bàn mổ, những người còn lại đi theo sau anh.
“Không đúng, không đúng.”
Giọng nói này là của Tạ đồng học.
Nhóm người đến đây suýt nữa lầm tưởng cô là giáo viên ở đây, giọng điệu của Tạ đồng học như thể chỉ huy đang ra lệnh.
“Di chuyển mũi dao xuống dưới một chút, không phải theo chiều dọc hoặc song song, mà ở góc 30 độ so với góc dưới bên trái, khoảng 2 mm.”
Góc 30 độ, 2 mm?
Từng người một, như đạp phanh, họ dừng chân lại, như bị dọa sợ.
Trương Đình Hải tay vô thức xoa ngực, đột nhiên anh có thể hiểu tại sao Thường Gia Vĩ nói nhảm lại ngừng nói.
Làm thế nào để đạt được yêu cầu di chuyển 2mm ở góc 30 độ? Nghe có vẻ đáng sợ. Nó giống như di chuyển dưới kính hiển vi. Liệu di chuyển một khoảng cách nhỏ như vậy có hợp lý không?
Bác sĩ Lưu thổi vài hơi khí nóng lên mũi sau chiếc khẩu trang phẫu thuật, bất giác nhận ra mình đang đổ mồ hôi, mồ hôi nóng hổi trên má dính vào khẩu trang phẫu thuật, áp lực đối với anh và bác sĩ phẫu thuật chính từ đâu mà đến? Cho dù anh ấy dường như đã tìm ra nhưng cũng không hiểu lắm: Anh ấy nhờ Tạ đồng học giúp giám sát và kiểm tra dữ liệu giám sát để hỗ trợ mổ chính xác định vị trí xuống dao. Điều mà anh ấy không bao giờ ngờ tới chính là Tạ đồng học nhận nhiệm vụ và việc thực hiện một cách nghiêm túc đã trực tiếp buộc hai giáo viên bọn họ toát mồ hôi hột.
Phải nghiêm trọng đến mức nào để một người có thể đưa ra chỉ thị chuyển động ở góc 2mm và 30 độ.
Chỉ có thể nói sự thẳng thắn của Tạ đồng học đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, sau khi tận mắt chứng kiến và trải nghiệm, khiến người ta cảm thấy muốn thúc giục người bên trên nhảy xuống từ cầu 10 mét, tim đập không ngừng.
Hít thêm hai hơi, bác sĩ Lưu kìm nén nhịp tim lại, thấy Thường Gia Vĩ ngồi đối diện không một tiếng trách mắng.
Chưa kể Trương Đình Hải cảm thấy bác sĩ phẫu thuật chính kỳ lạ, đây là lần đầu tiên bác sĩ Lưu phát hiện ra Thường Gia Vĩ không bình thường như vậy trong quá trình phẫu thuật.
Góc 30 độ 2mm, giáo viên bình thường nghe xong câu này nhất định sẽ phát điên: Em đang nói cái gì vậy? Em đang đùa giỡn với giáo viên?
“Ừm–” Thường Gia Vĩ từ trong cổ họng phát ra một tiếng đáp lại, rất khác với giọng điệu vô tư lự thường ngày của anh.
Bác sĩ Lưu rất ngạc nhiên, chẳng lẽ bác sĩ phẫu thuật chính đang thực sự cân nhắc đề xuất kỳ lạ 2mm ở góc 30 độ này.
“Em nói xem, tại sao lại di chuyển như vậy?” Giọng nói của Thường Gia Vĩ lúc này đặt câu hỏi rất bình tĩnh và nghiêm túc.
Tay chơi này dường như quên mất mình đang nói chuyện với một cô gái, không gọi là Doanh Doanh, phong thái toát lên vẻ nghiêm túc, thận trọng bàn về học thuật.
Giáo viên muốn nói về học thuật, Tạ đồng học bùng nổ cảm xúc mạnh mẽ.
“Thầy Thường, là như thế này, theo quan sát của tôi, tại vị trí này, anh chỉ cần dùng dao cắt xương siêu âm chạm vào, từ giữa điểm này có thể bẻ gãy toàn bộ xương, anh không cần cắt nó một lần nữa, như vậy sẽ giảm bớt thiệt hại cho bệnh nhân, nó nhỏ và tiết kiệm thời gian phẫu thuật.” Tạ Uyển Doanh nói.
Mấy người trên đài phẫu thuật đang thảo luận, Tào Dũng và những người khác rón rén đi ra ngoài, nghe thấy lời nói của cô ấy, không thể không nhìn vào khu vực cô ấy chỉ.
Con dao xương siêu âm đó được Thường Gia Vĩ cầm trong tay, cả tay và đầu dao của anh ta đều không di chuyển, giống như một pho tượng.
Con dao mổ có được cầm chắc hay không và ở mức độ nào có thể đánh giá ra được trình độ tay nghề của bác sĩ phẫu thuật, mặc kệ đời tư thường ngày của Thường Gia Vĩ có danh tiếng như thế nào thì dù sao anh ta cũng là một bác sĩ phẫu thuật cột sống, đặc thù này bao gồm cả bác sĩ phẫu thuật thần kinh, tay rất vững và phải vững vàng, ổn định