Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 212 - Chương 212 - Bị Giảng Viên Dạy Dỗ

Chương 212 - Bị giảng viên dạy dỗ
Chương 212 - Bị giảng viên dạy dỗ

"Vâng, thầy Nhậm." Lúc buông điện thoại xuống, Tạ Uyển Doanh thấy hai đàn anh đi phía trước đang quay đầu lại nhìn cô.

"Bị bắt viết kiểm điểm phải không?" Hoàng Chí Lỗi đỡ kính nói với cô: "Có phải nên cảm ơn bọn anh vì còn chưa bắt em viết bản kiểm điểm hay không. "

Đàn anh vậy mà lại bỏ đá xuống giếng. Tạ Uyển Doanh "phẫn nộ", đáp trả: "Bây giờ trở về em sẽ sao chép mấy tờ kiểm điểm, ai muốn lấy thì cứ lấy."

Tiếng cười của hai đàn anh theo đó có thể bay ra khỏi vũ trụ.

Vào trong thang máy, Tạ Uyển Doanh nghĩ đến buổi chiều mình sắp bị phê bình nên tâm trạng có chút buồn bực.

"Có cần anh giúp em cầu tình hay không? "

Cô quay đầu lại thì phát hiện là đàn anh Tào đang nói chuyện, Tạ Uyển Doanh lắc đầu. Lần trước cùng giảng viên đã nói qua nếu có thiếu sót gì thì cô phải chấp nhận bị phê bình.

Tào Dũng vươn tay ra sờ tóc cô giống như đang an ủi cô trước.

Buổi chiều kế tiếp xin nghỉ, Tạ Uyển Doanh trở về trường y báo danh, đứng trong phòng làm việc bị giảng viên Nhậm ‘hành hạ’ hơn một tiếng đồng hồ, sau đó cô bị đưa về ký túc xá để viết bản kiểm điểm.

Thật ra Nhậm Sùng Đạt cũng chỉ nói với cô chỉ có mấy câu: "Không phải em rất thông minh hay sao? Học tập cũng giỏi nhưng tại sao khi gặp chuyện này đầu óc lại ngây ngô như vậy? Em nghĩ em là người mình đồng da sắt chắc? Bị thương cũng không chịu nói với giảng viên một tiếng, điều em muốn là cái gì? Lần này em hãy viết một bản kiểm điểm đi, nếu như có lần sau thì nhớ cho tôi, viết một trăm bản cũng không đủ đâu."

Lần sau không chỉ viết một trăm bản kiểm điểm thôi đâu ~

Sau khi trở về ký túc xá cô đã viết xong bản kiểm điểm, lúc này mấy đàn chị cũng trở về.

"Đàn chị, chúc mừng chị!" Hà Hương Du nghe nói chuyện xảy ra vào buổi trưa, vì vậy cực kỳ cao hứng cho đàn chị.

Trên mặt Liễu Tịnh Vân rốt cuộc cũng nở một nụ cười đã lâu không có lộ ra.

"Chủ nhiệm Lý nói như thế nào? "

"Nói để cho chị lần sau có thể thử một mình làm một việc lớn hơn."

"Cơ hội đang đến rồi! Em biết họ Trương đó không phải là hạng người tốt đẹp gì. Ai mà không biết tính toán kia của anh ta chứ, thu tiền của người ta, muốn bảo vệ mấy người linh tinh đó ở lại bệnh viện của chúng ta. Biết chị lợi hại cho nên cố ý nói muốn tự mình mang chị nhưng thật ra là muốn dìm chết chị." Hà Hương Du tức giận bất bình nói.

Hai đàn chị nếu như không nói, Tạ Uyển Doanh thật sự không biết bên trong lại có chuyện như vậy, lông mày cô nhíu chặt lại.

"Hôm nay đàn anh Tào đi rồi. Tên họ Trương đó đã thua một trận lớn, để xem anh ta còn dám chơi trò gì tiếp theo nữa không." Hà Hương Du nắm chặt nắm đấm.

"Doanh Doanh, cám ơn em." Liễu Tĩnh Vân xoay người nói với tiểu học muội, biết cơ hội này đều là tiểu học muội mang đến cho cô.

Tạ Uyển Doanh lắc đầu với đàn chị, ngay sau đó kể lại những lời của mấy đàn anh cho cô nghe: "Đàn chị, chị phải chứng minh năng lực của bản thân mình."

"Chị biết rồi." Liễu Tịnh Vân cười nói.

Nghiễm nhiên, Liễu Tịnh Vân cũng là từ trong miệng người khác nghe được ý tứ của mấy đàn anh.

Đàn anh muốn giúp nhưng nếu như kỹ thuật của cô không tốt thì chắc chắn sẽ không thể giúp đỡ được.

"Chúng ta phải cố lên!" Đàn chị Hà Hương Du cổ vũ cho ba người trong ký túc xá của mình.

Tạ Uyển Doanh nghĩ đến tình trạng hôm nay đi khoa phẫu thuật tim, đoán không chừng trong tương lai khi cô tốt nghiệp cùng đàn chị thì sẽ phải đối mặt với nhiều tình huống khó khăn không sai biệt lắm, thậm chí so với đàn chị còn khó hơn?

Buổi tối ba người cùng nhau đi căng tin ăn cơm sau đó trở về ký túc xá vội vàng đọc sách, người học y cả đời đều phải đọc sách.

Ngày hôm sau, hai đàn chị đã đi làm, Tạ Uyển Doanh được thông báo trở về lớp. Nhậm Sùng Đạt triệu tập tất cả các bạn ở trong lớp để mở cuộc họp. Giảng viên đã nói rằng lớp học sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai. Chỉ trong vài ngày nghỉ, thực tập lâm sàng toàn thời gian đã kết thúc.

Sáng sớm, các bạn cùng lớp trở lại lớp học, tất cả mọi người có nhiều tâm trạng khác nhau, có sự phấn khích, có nỗi buồn cũng có nỗi nhớ.

Tạ Uyển Doanh vẫn ngồi ở vị trí cũ ở hàng thứ ba.

Bình Luận (0)
Comment