Trong đó, các bạn học Triệu Điềm Vỹ và mấy người Phùng Nhất Thông, Lý Khải An đang ngồi nói chuyện với nhau. Ở khoảng cách khá xa, chín nam sinh cùng chuyên ngành phẫu thuật giống như cô đang vây quanh lớp trưởng Nhạc Văn Đồng để thảo luận.
Tình trạng này bắt đầu từ đầu năm học cho đến nay cũng đã hơn ba năm rồi.
Có vẻ cô có mối quan hệ tốt hơn với một số bạn học trong ngành nội khoa. Còn đối với khoa phẫu thuật thì tương đối xa cách, điểm đột phá duy nhất trong kỳ tập luyện lần này là cô và lớp trưởng đã trao đổi với nhau.
Cửa phòng học mở ra, Nhậm Sùng Đạt bước vào khiến lớp trở nên yên tĩnh lại.
"Mùng tám mọi người bắt đầu đi làm, các em bắt đầu đi học và tôi cũng bắt đầu đi làm." Nhậm Sùng Đạt nói.
Một nhóm nam sinh ngồi bên dưới bắt đầu cười.
"Mấy ngày ở trong bệnh viện có phải cảm thấy rất kích thích hay không?" Nhậm Sùng Đạt hỏi các sinh viên trong lớp cảm thấy thế nào, có cảm nhận được sự kích thích khi làm bác sĩ hay không.
"Có ạ."
"Dạ có, thầy Nhậm."
Các bạn cùng lớp đều hưởng ứng, không ai dám nói không cả.
"Tôi biết ở đây có vài người phải viết bản kiểm điểm." Nhậm Sùng Đạt nói.
Triệu Điềm Vỹ và Tạ Uyển Doanh nhìn nhau. Bốn phía mọi người liền cười to không để lại xíu thiện cảm nào cho hai người bọn họ.
"Khóa học tiếp theo của các em sẽ còn thú vị hơn nữa. Một bên vừa phải tiếp tục đọc sách giáo khoa lâm sàng ở trường, vừa phải đến bệnh viện tiếp tục thực hành lâm sàng. Hãy xem liệu giáo sư có cho cơ hội để các em thực hành tại phòng khám hay không. Có thể một số người đã có được cơ hội như vậy." Nhậm Sùng Đạt nói.
Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Triệu Điềm Vỹ và Tạ Uyển Doanh.
"Lần này thực tập lâm sàng không giống như trước, lớp chúng ta phải tổ chức đoàn đi thực tập lâm sàng." Nhậm Sùng Đạt nói: "Như vậy, các em trước tiên tự mình xếp thành một nhóm đi. "
"Em và cậu ấy cùng nhóm." Bốn người trong ký túc xá của Triệu Điềm Vỹ đồng thanh, đồng thời nắm lấy quần áo Tạ Uyển Doanh nói.
Các bạn cùng lớp còn lại nhìn thấy và nói với bốn người trong số họ: "Này, các cậu học nội khoa còn cô ấy đọc phẫu thuật đó!"
"Thầy Nhậm không có nói phải phân nội khoa ngoại khoa." Bốn người Triệu Điềm Vỹ nói.
"Tương lai nếu thật sự muốn tổ chức, ngoại trừ cả lớp hẳn là mấy người một nhóm." Nhậm Sùng Đạt mở miệng: "Phương hướng chuyên nghiệp là giống nhau."
Có người huýt sáo, gần như nhìn về phía chín nam sinh bên kia của Nhạc Văn Đồng: Các cậu ai định cùng một nhóm với cô ấy đây?
Chín nam sinh đột ngột im lặng.
Nhậm Sùng Đạt chờ đợi một lát nhưng thủy chung không có ai chịu mở miệng đành nói: "Tôi cho các em thời gian một tuần để cân nhắc việc này. "
Nói xong liền cho giải tán lớp học.
Tạ Uyển Doanh cầm lấy cặp đến thư viện để đọc sách.
Sau khi thấy cô rời đi, Lý Khải An nói: "Có thể hiểu được tâm trạng của chín nam sinh phẫu thuật kia, dù sao cũng có quan hệ cạnh tranh trực tiếp với cậu ấy, không giống như chúng ta. Lần trước tôi và cậu ấy cùng thực hành, cậu ấy tiêm cho người ta và nói rằng cũng giống như tiêm cho thỏ con, tôi không có can đảm như cậu ấy. Chín người bọn họ nếu trực tiếp so sánh với cậu ấy, một trăm phần trăm phải đứng cuối cùng."
"Nói thẳng ra thì cậu ấy rất giỏi." Phùng Nhất Thông nhướng mày.
"Ai có thể cùng một nhóm với cậu ấy chứ? Ai chung nhóm với cậu ấy đoán chừng đều phải bị so sánh." Đây là tiếng lòng của hầu hết mọi người trong lớp. Lúc này, nào ai còn bận tâm là nam hay nữ nữa.
Bệnh viện tuyển người thì cho dù là nữ sinh, chỉ cần vô cùng lợi hại vẫn như cũ được nhận. Nữ sinh bị người ta khinh thường chẳng qua là do thể lực quả thật kém nam sinh. Một khi khắc phục những điểm yếu này vẫn có thể nghiền nát nam sinh ngay tức khắc. Mà điểm này ở trên người Tạ Uyển Doanh biểu hiện đặc biệt nổi bật.
Nhậm Sùng Đạt trở lại văn phòng giáo viên rơi vào tình trạng khó khăn suy nghĩ.
Anh cũng đã lên tiếng nhưng kết quả không ai trong lớp dám ở cùng một nhóm với cô. Đừng so đo nam nữ gì nữa, cho dù trong lớp có nữ sinh, khẳng định cũng không dám cùng cô họp thành một nhóm.