Anh, Nhậm Sùng Đạt một mặt rất vui mừng và tự hào khi trong lớp chỉ sợ sẽ xuất hiện một nữ thần y học, hơn nữa anh sẽ nổi tiếng là một nhà tham mưu trong lịch sử.
Còn mặt khác làm thế nào để nuôi dưỡng hạt giống tốt này, giống như bây giờ, gặp phải những khó khăn trong thực tế. Có thể để cho em ấy học một mình, vấn đề là học tập nhóm có lợi ích của việc học nhóm. Lợi ích lớn nhất là biết người biết ta.
So sánh với các bậc tiền bối không bằng so sánh với các bạn cùng thời, không có áp lực thì không có động lực để thành công. Càng huấn luyện chế độ địa ngục càng có thể rèn luyện ra người tài giỏi, ở trong quân đội chính là như vậy. Giảng viên trường y khoa hàng đầu nhìn thấy cây giống tốt nếu không chăm sóc kỹ thì thực sự sẽ trở thành hoa trong nhà kính, làm giảng viên y khoa đều cảm thấy mất mát.
Nhậm Sùng Đạt là giảng viên trẻ ưu tú trong học viện nên trong lòng anh vô cùng rõ ràng điểm này. Đã sớm không có đem nữ sinh trong lớp mình nâng thành tiểu công chúa mà nuôi dưỡng. Trên thực tế, yêu cầu của anh ta đối với Tạ Uyển Doanh còn nghiêm khắc hơn đối với các nam sinh khác ở trong lớp.
Bây giờ vấn đề lớn nhất là trong thời gian một tuần đó phải tìm thấy người có thể cùng cô làm thành một nhóm, các bạn học trong lớp hoàn toàn đều sợ cô.
Nhậm Sùng Đạt thở dài, sờ điện thoại di động gọi điện thoại cho hai bạn học cũ ở lâm sàng tối nay ra ngoài ăn cơm nói chuyện phiếm, nghe giáo sư lâm sàng có hiểu biết gì thì có thể giúp anh ta suy nghĩ thêm.
Ban đêm, ba người đàn ông ở trong phòng phúc lợi nhân viên của Tào Dũng ở bệnh viện ăn mì.
"Tại sao chúng ta không đi ra bên ngoài để ăn?" Chu Hội Thương vừa ăn vừa hỏi hai người kia.
Ra ngoài ăn thì không cần phải rửa chén.
"Điều này không giống nhau sao? Gọi đồ ăn mang đi cũng không cần cậu rửa." Tào Dũng nói với anh ta.
"Cậu muốn ăn ở nhà à?" Chu Hội Thương hình như hiểu được cái gì đó, đỡ kính nhìn anh: "Cậu sợ đi ra ngoài ăn nếu nói cái gì cũng dễ bị người nghe thấy phải không? "
Tào Dũng không trả lời nghĩa là đồng ý với lời nói đó.
Chu Hội Thương nở nụ cười nói với Nhậm Sùng Đạt: "Cậu có biết hay không, Hoàng Chí Lỗi kia mấy ngày trước hình như làm bóng đèn đó. "
"Cậu ta nói với cậu mấy lời này sao ?" Tào Dũng dừng đũa hỏi anh.
"Không, bọn tôi cảm thấy cậu ấy như vậy." Chu Hội Thương lập tức đổi giọng thanh minh, Hoàng Chí Lỗi quả thật sẽ không nhiều lời.
"Cậu có muốn chờ em ấy tốt nghiệp rồi mới tỏ tình không?" Nhậm Sùng Đạt với tư cách là giảng viên hỏi thăm đối tượng thầm mến học trò của mình.
Sinh viên đại học yêu đương bây giờ không giống như trước đây nữa, trường học sẽ không cấm cản gì. Về phần nói cùng đàn anh lâm sàng yêu đương thì rất bình thường nên càng không có người nói cái gì. Duy chỉ có hình như tâm tư của cô không có dành cho tình yêu.
"Em ấy bây giờ là sinh viên không giống như cậu, công việc và sự nghiệp của cậu đều ổn định." Nhậm Sùng Đạt lý giải học trò của mình nói: "Vài năm nữa em ấy tốt nghiệp còn phải chạy nước rút, càng không muốn quan tâm đến cái gì. "
"Chờ em ấy tốt nghiệp rồi nói sau." Chu Hội Thương nói: "Tôi năm đó cũng là chờ vợ tôi tốt nghiệp rồi mới nói sau. "
"Tôi biết." Tào Dũng nói. Muốn anh chờ cô ấy, anh chắc chắn sẽ chờ đợi dù bao lâu đi chăng nữa.
Hai người còn lại có thể cảm nhận được cảm giác lo âu nào đó trong lòng Tào Dũng. Nhậm Sùng Đạt suy nghĩ một chút hình như có chút hiểu tâm tình của bạn học cũ.
"Em ấy có rất nhiều người theo đuổi phải không?" Chu Hội Thương làm người từng trải cũng hiểu được cái gì nên hỏi: "Tôi chưa từng nghe nói qua có người theo đuổi em ấy. "
"Đó là bởi vì chín người trong lớp của tôi cảm thấy nếu em ấy tìm một người không bằng chín người bọn họ, thì đó chính là vũ nhục bọn họ." Nhậm Sùng Đạt nói ra nguyên nhân Tạ Uyển Doanh đến nay hình như không có ai đuổi theo. Ý niệm của đám nam sinh trong lớp làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của giảng viên như anh được.
"Ha ha ha, đúng là thú vị." Chu Hội Thương cười to: "Trong điện thoại cậu nói bọn họ sợ em ấy, đã xảy ra chuyện gì à? Có phải hay không bọn họ cũng theo đuổi em ấy? "