“Ái chà, em học rất tốt.” Giáo sư trực tiếp khen cô: “Vừa nghe câu trả lời này của em là biết em đã học qua rồi. Em năm nay là năm mấy rồi?”
“Dạ năm 4 ạ.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Sắp thực tập tốt nghiệp rồi?”
Câu nói này của giáo sư nhắm trúng vấn đề nóng hổi trong lòng gần đây của Tạ Uyển Doanh và các bạn học khác.
“Giảng viên hướng dẫn đang giúp em đăng kí thực tập trước thời hạn ạ.”
“Thực tập trước thời hạn? Em là?”
“Em là học hệ 8 năm ạ.”
Giáo sư nhẩm tính trong đầu, nhẩm xong thì rất ngạc nhiên: Hệ 8 năm, vậy thực tập không phải là vào 2 năm cuối sao? Vẫn còn 2 năm nữa mới thực tập chứ.
Tình huống này chỉ có thể giải thích rằng sinh viên này có thiên phú, vượt trội hơn tất cả học sinh khác.
“Em tên là gì?”
“Tạ Uyển Doanh ạ.”
“À, thảo nào…”
Tiếng cảm thán này của giáo sư khiến cho tất cả bạn học ở đó kể cả Tạ Uyển Doanh đều giật mình và bối rối, Tạ Uyển Doanh nghĩ: Vị giáo sư khoa phóng xạ này lẽ nào biết cô sao? Chuyện gì vậy nhỉ?
“Em sẽ được nhận vào thực tập trước thời hạn.” Nữ giáo sư cười với cô.
Tạ Uyển Doanh nhìn bảng tên bác sĩ trước ngực giáo sư, có viết: Tần Nhược Ngữ, cấp bậc, phó trưởng khoa.
Rõ ràng là vị nữ tiền bối lâm sàng này rất giỏi, nếu không làm sao ở độ tuổi này đã là phó trưởng khoa rồi.
“Cố gắng nỗ lực nhé.” Giáo sư Tần Nhược Ngữ có ý sâu xa nói với cô.
Tạ Uyển Doanh gật đầu, từ đầu tới cuối cũng không biết giáo sư này sao lại biết tên của cô.
Không biết là có phải được giáo sư Tần đoán trước rồi, lúc chạng vạng tối quay về trường, thông báo của giảng viên hướng dẫn đã tới, báo cho cô học kỳ sau có thể tham gia thi sát hạch rồi.
Môn thi đầu tiên là y học xã hội. Nhâm Sùng Đạt chọn môn thi lệch trước khiến cho Tạ Uyển Doanh không kịp ôn tập.
Tính toán của giảng viên hướng dẫn rất khéo léo. Tạ Uyển Doanh không biết suy nghĩ của giảng viên hướng dẫn. Hôm đó lên lớp, cô một mình thi ở bên cạnh, giảng viên hướng dẫn và một giảng viên khác cùng làm giám thị coi thi cô.
Lúc nhận được đề thi, Tạ Uyển Doanh thở phào một hơi: một phần của bài thi lại là môn học đơn giản nhất.
Y học xã hội phải học thuộc nhiều, yếu tố khoa học tự nhiên ít, có thể nói là môn học phụ không cần phải quá lưu ý, nhưng đã sớm nghe đàn chị nói phải thi môn này nên đã ôn tập qua trước rồi.
Xoẹt xoẹt xoẹt, rất nhanh cô đã trả lời xong đề thi, kiểm tra lại 2 lần, hết giờ thì nộp bài.
Lúc này, 2 giảng viên nhìn bài làm của cô, ánh mắt nhìn nhau.
Nhậm Sùng Đạt biết bản thân đã tính sai rồi. Anh ấy vốn không nên xem thường nữ học bá này của lớp mình.
Môn phụ không cần lưu ý nhiều vẫn có thể lấy được điểm tuyệt đối, môn học chính nhất định sẽ ôn tập kĩ, càng không làm khó được em ấy. Nhậm Sùng Đạt sờ trán, thẳng thắn hỏi sinh viên: “Em sợ thi môn nào nhất?”
Có thể là chẩn đoán bênh, dược lý học? Hai môn này tính tổng hợp quá cao, các khía cạnh quá nhiều, kiến thức chi tiết nhỏ cũng quá nhiều, rất khó lấy điểm cao.
Tạ Uyển Doanh trả lời: “Đạo đức học.”
Đạo đức học? Hai vị giảng viên hết hồn hết vía.
Tại sao là đạo đức học? Bởi vì môn này tính chủ quan trong việc cho điểm của giảng viên là rất lớn, giống như viết văn vậy. Muốn có điểm cao, nếu không thể nắm bắt được tiêu chuẩn cho điểm và ý muốn của người ra đề mà nói thì căn bản không thể lấy được điểm.
“Giảng viên Nhậm, đạo đức học này nếu như có chủ đề bàn luận thì em có thể yêu cầu được nghe giảng viên dạy trên lớp rồi em mới thi, nếu không em sợ cách nhìn của em và giảng viên với đạo đức lâm sàng có sự khác biệt quá lớn.” Tạ Uyển Doanh nói.
Nghe xong giải thích này của cô, trong đầu Nhậm Sùng Đạt chỉ có một suy nghĩ: nữ học bá này của lớp mình so với vị người máy kia ở trong viện rõ ràng càng người máy hơn, thật sự là nên thế nào thì phải là thế đó.
“Em thi môn khác trước nhé.” Nhậm Sùng Đạt nói: “Bài thi đạo đức học này nếu có chủ đề thảo luận, có thể là phải mở sách để thi.”