Môn học đạo đức này, vốn chính là trong lớp phải thảo luận nhiều. Có thể để cô tham gia vào các cuộc thảo luận. Tuy nhiên, với tư cách là một người đi trước, anh chắc chắn có thể nói với hậu bối rằng: “Đạo đức trong thực hành lâm sàng và thảo luận trong lớp học là quá khác nhau.”
Sinh viên thảo luận về đạo đức có thể loại bỏ các vấn đề về thực tế và biểu đạt ước mơ y tế của riêng họ. Đi đến lâm sàng và thảo luận về vấn đề này chắc chắn là một vấn đề khác.
“Em không cần phải lo lắng về môn học này.” Nhậm Sùng Đạt nói, cho dù cô không đạt được điểm cao trong môn học đạo đức, cũng không ảnh hưởng đến thực lực lâm sàng trước kia của cô. Dựa trên những gì anh biết thì đối với môn đạo thức rất ít người không được điểm số cao.
Nghe giảng viên nói như vậy, Tạ Uyển Doanh cảm thấy rất yên tâm.
Các môn thi sau đó quả nhiên rất suôn sẻ.
Kiểm tra xong cần phải chờ đợi điểm số, sau khi có điểm, các giảng viên cần phải bàn bạc với trường học và các đơn vị thực tập, cần một thời gian nhất định. Tạ Uyển Doanh chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Không ngờ, không quá hai ngày sau, giảng viên thông báo cho cô đến văn phòng làm việc vào buổi chiều.
Khi đến đó, cô gặp chủ nhiệm Giang, chính là trưởng phòng giáo vụ làm thủ tục nhập học cho cô hơn ba năm trước.
Chủ nhiệm Giang rất bình dị gần gũi, Tạ Uyển Doanh nhớ rõ mẹ mình thích nhất giảng viên biết đùa này.
“Vào đây, ngồi đi.” Chủ nhiệm Giang gọi học sinh vào phòng làm việc của mình và rót cho cô một ly nước.
Nghe theo hướng dẫn của giảng viên, Tạ Uyển Doanh ngồi trên ghế và chờ giảng viên lên tiếng.
Chủ nhiệm Giang xoay người đang muốn nói chuyện với cô, đột nhiên từ cửa đi vào một người.
Thấy rõ người đến là ai, trong mắt chủ nhiệm Giang hiện lên một chút kinh ngạc: “Ông...”
Người đối diện khoát tay ra hiệu cho hắn: Tôi tình cờ đi ngang qua…
Đi ngang qua. Giám đốc Giang hiểu ra điều gì đó, quay lại giới thiệu với học sinh: “Ông ấy là giảng viên Ngô.”
“Thầy giáo” mới đến có gương mặt hiền lành, tuổi tác tương đương với chủ nhiệm Giang, có thể cũng là lãnh đạo nhà trường. Tạ Uyển Doanh suy đoán trong lòng.
Hai người thầy ngồi đối diện cô, nghiễm nhiên là chuẩn bị trò chuyện với cô để lấy một số thông tin, để phê duyệt xem cô có thể tiến vào thời kỳ thực tập lâm sàng trước hay không.
Sau khi giảng viên Ngô đến, chủ nhiệm Giang đã ngừng nói.
Giảng viên Ngô hỏi cô: “Em nghĩ rằng phải làm như thế nào để trở thành một bác sĩ phẫu thuật giỏi?”
“Ý của thầy là hỏi, yếu tố đầu tiên của một bác sĩ phẫu thuật giỏi là gì ạ?”
“Đúng đúng đúng, quan trọng nhất là cái gì?”
“Đương nhiên là kỹ thuật ạ.” Tạ Uyển Doanh đối với đáp án này không cần suy nghĩ.
Hai giảng viên nghe xong đáp án của nàng, rõ ràng có chút ngoài dự liệu, ngồi đối diện nhìn nhau trao đổi.
Chủ nhiệm Giang nhắc nhở cô: “Không phải em đã nói làm bác sĩ là một chuyện rất hạnh phúc sao?”
Giáo viên rất rõ ràng về cuộc trò chuyện của cô và lớp trưởng? Tạ Uyển Doanh nghĩ, cũng thật không nghĩ tới là thông tin bị rò rỉ ra ngoài từ miệng của đàn anh Tào.
“Vâng ạ.” Tạ Uyển Doanh khẳng định sẽ không phủ nhận những gì mình đã nói, làm bác sĩ rất hạnh phúc.
“Đây không phải là yêu cầu bác sĩ tạo ra sự khác biệt về phẩm chất đạo đức sao?”
Giảng viên đề cập đến vấn đề này, Tạ Uyển Doanh nghe hiểu câu hỏi của giảng viên bèn giải thích suy nghĩ của mình: “Y đức khẳng định là quan trọng nhất. Vấn đề là, kỷ luật tự giác của con người là khó khăn nhất. Tuy nhiên, Kỹ thuật của các bác sĩ không giống nhau, những người tài năng chắc chắn sẽ có lòng tự trọng rất cao, vì vậy họ mới không thèm làm những điều không có đạo đức.”
Hai giảng viên ngồi nhìn nhau nhau, quay qua nhìn cô, rồi lại nhìn nhau.
“Em nói lời này thật sự rất thú vị.” Giảng viên Ngô cười ha ha hai tiếng, vỗ vỗ chân nói.
Chủ nhiệm Giang cười tủm tỉm, đôi mắt sau cặp kính lão nheo lại.