Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 236 - Chương 236 - Thực Tập Ở Lâm Sàng

Chương 236 - Thực tập ở lâm sàng
Chương 236 - Thực tập ở lâm sàng

Dĩ nhiên lúc trước anh ấy đã quá coi thường người mới tới này rồi, kết quả mới tới lần đầu đã chứng minh đúng là có người trong tổ của anh làm việc sơ suất. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

“Em mới học vài năm sao?”

Những người khác nghe thấy giọng Đàm Khắc Lâm đột nhiên nhắm ngay Tạ Uyển Quân hỏi chuyện, thực sự rất kinh ngạc.

Ba người La Yến Phân bọn họ cảm giác một nỗi bất an trong ánh mắt: Có ý gì đây? Thầy Đàm đang để ý người mới tới này đó sao?

“Em học y ba năm rưỡi ạ.” Tạ Uyển Doanh trả lời giáo sư.

“Thực tập lâm sàng bao lâu rồi?”

“Đây là phòng đầu tiên em đi thực tập.”

“Trước kia đã từng thực tập qua?”

“Vâng.”

“Từng tới khoa ngoại tổng hợp?”

“Dạ chưa.”

“Đi thực tập chỗ nào?”

“Khoa phẫu thuật thần kinh.”

“Khoa phẫu thuật thần kinh?”

Những người khác chen miệng vào, không quá tin tưởng lời cô nói. Theo thứ tự thực tập mà nói, sinh viên chỉ có thể bắt đầu từ khoa ngoại tổng hợp. Bởi vì khoa phẫu thuật thần kinh thuộc chuyên khoa ngoại, ngoại thần kinh cũng là phòng ngoại khoa khó khăn nhất.

“Đi khoa ngoại thần kinh bao lâu?” Đàm Khắc Lâm tiếp tục hỏi, tiếng người từ bốn phía bề ngoài anh ấy giống như không nghe thấy, đôi mắt tựa hồ chỉ nghĩ đến chuyện phải hiểu rõ được chân tướng của người mới này.

“Đi được ba bốn ngày.” Tạ Uyển Doanh giải thích: “Lúc diễn ra lễ mừng năm mới vào năm nay.”

“Tổng cộng cô đã thực tập trên giường bệnh ba bốn ngày?” Lúc này, những người khác đứng vây xung quanh nghe xong lời cô nói muốn hét to lên. Tất cả đều cảm thấy không thể nào được.

“Đúng vậy.” Tạ Uyển Doanh đáp lại, có đúng hay không, không tin lời cô nói thì bọn họ có thể đi hỏi.

Biểu cảm trên mặt cô càng bình tĩnh, những người khác càng cảm giác cực kỳ quái lạ: Ở nơi này giống như tay gà mờ lâm sàng sao?

Đàm Khắc Lâm liếc nhìn cô, y hệt kính hiển vi phóng đại khuôn mặt cô đến từng lỗ chân lông, cuối cùng giống như nhìn ra được cái gì đó, lông mi hơi đan lại vào nhau.

Lưu Trình Nhiên sửa đổi lời dặn dò của bác sĩ xong đi về tới nói: “Đã nói với khoa gây tê, tầm chạng vạng tối tôi cũng sẽ ở lại trực ca đêm theo dõi thật sát sao.”

“Ai ở lại đêm nay?” Đàm Khắc Lâm quét qua tất cả mọi người.

Những người khác đang nghẹn trong cổ họng chuẩn bị định nói cái gì đó.

Tạ Uyển Doanh lên tiếng: “Thầy Đàm, em xin ở lại ạ.”

Thấy được giáo sư rất tức giận, Tạ Uyển Doanh ngẫm lại tự mình đã xuyên phá lớp giấy kia thì tự mình đến gánh chịu.

“Cô ở lại sao?” Bọn người La Yến Phân quay đầu nhìn về phía cô trước: Người mới tới cái gì cũng không hiểu, tại sao lại để cô ở lại chăm sóc bệnh nhân?

“Em có thể quan sát bệnh tình của bệnh nhân, thông báo với bác sĩ trực.” Tạ Uyển Doanh nói.

Tốt ha, lời này của cô lập tức khiến người ta phải bật cười thành tiếng.

Đàm Khắc Lâm âm thanh trầm thấp nở nụ cười hai tiếng.

Người xung quanh sởn hết cả gai ốc: Người đàn ông lúc này vừa giận tới tấp giờ bỗng dư mỉm cười, cái này không khiến nguyên một đám đầu người muốn nổ tung mới lạ.

Không ai dám hỏi tình huống này là sao.

Chỉ thấy anh ấy cùng lúc thu lại điệu cười, tròng mắt đen như mực giống cười lại không phải cười nhìn thẳng Tạ Uyển Doanh nói: “Em có tư cách quan sát bệnh tình của bệnh nhân. Vấn đề ở đây là…việc, này, nên, để, em, làm, à?”

Giáo sư Đàm nói chậm ngữ điệu cho Tạ Uyển Doanh nghe rõ ràng, giờ khắc này người thông minh nên khóa chặt miệng mình lại.

“Ai nên đi làm chuyện này?” Lưu Trình Nhiên thay anh ấy hỏi lại.

“Em…” Ba người La Yến Phân bọn họ nhận ra, liền tự giác giơ tay ngay ngắn.

“Ba người các em ở lại đêm nay đi.” Bác sĩ Tôn bất lực bổ sung thêm, nghĩ đến ba người phiền toái này nên làm việc kỹ lưỡng một chút nha. Vừa mới nghe xong, anh ấy cũng biết chỗ sơ xuất chính là không chuyên tâm làm việc.

Rốt cuộc thì việc này giống như một giai đoạn thoái lui, tạm ngừng công việc. Hiện tại mấy người này đang chạy trốn số phận trở về trong văn phòng, quay về một chỗ nào đó sửa lại tâm trạng cho tốt rồi mới làm việc tiếp.

Có thể để phó chủ nhiệm tan họp cũng không nói gì.

Một đám người yên lặng chờ chỉ dẫn của phó chủ nhiệm, không khí chung quanh rơi vào trạng thái tĩnh mịch, có thể nghe rõ tiếng hít thở liên hồi của mọi người.

Bình Luận (0)
Comment