Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 237 - Vì Bệnh Nhân Không Thể Không Nghĩ Cách

Chương 237 - Vì bệnh nhân không thể không nghĩ cách
Chương 237 - Vì bệnh nhân không thể không nghĩ cách

Đàm Khắc Lâm bỏ tay đang chống nạnh xuống đổi thành bỏ 2 thành vào túi áo khoác blouse trắng, dường như không hẳn là tức giận, giọng điệu hỏi sinh viên cũng nhẹ nhàng hơn: “Em mới nói bệnh nhân giường số 7 làm sao?”

Giáo sư lại hỏi cô rồi. Tạ Uyển Doanh vừa định trả lời.

Ba người bên La Yến Phân ở bên cạnh liền quăng cho cô một ánh mắt: Phiền cô đừng nói gì cả.

Vấn đề là mệnh lệnh của giáo sư cô làm sao dám làm trái chứ, Tạ Uyển Doanh đành nói: “Bệnh nhân giường số 7 em có chút băn khoăn ạ, em lật xem bệnh án thì thấy bà ấy chuẩn bị nhập viện đến ngày thứ 3 sẽ làm phẫu thuật, mà đã qua 3 ngày rồi phẫu thuật vẫn chưa làm, giấy đồng ý phẫu thuật cũng chưa ký tên, hình như vẫn rất do dự đối với việc có nên làm phẫu thuật không ạ.”

“Bệnh nhân giường số 7.” Lưu Trình Nhiên thay Đàm Khắc Lâm hỏi mấy người bác sĩ Tiểu Tôn: “Đến bây giờ mọi người vẫn chưa xử lý được sao?”

Có thể thấy chuyện của bệnh nhân giường số 7, bác sĩ cấp trên đã sớm biết rồi.

Mau chóng để bệnh nhân đối với thực tế đi thôi. Không làm phẫu thuật thì chỉ có chờ chết. Cứ nằm viện mãi mà không làm phẫu thuật, chiếm giữ giường bệnh cũng không được. Bệnh nhận khác cũng không có chỗ để nhập viện. Trong mắt của bác sĩ cấp trên đã hiểu rõ tình huống này rồi.

“Tôi đã bảo 3 người họ đi nói chuyện với bệnh nhân rồi, cũng bảo họ liên hệ người nhà bệnh nhân đến đây.” Bác sĩ Tiểu Tôn nhanh chóng báo cáo rằng bản thân đã có làm việc rồi.

Ba người nhóm La Yến Phân cùng nói đỡ cho nhau: “Bọn em đã báo bà ấy gọi người nhà đến, bà ấy bảo là con trai đi công tác rồi, phải vài ngày nữa mới về. Bọn em cũng đã nói chuyện riêng với bà ấy rằng không làm phẫu thuật không được. Bà là bị ung thư thực tràng.”

Nghe thấy câu trả lời của bọn họ là không đúng, Tạ Uyển Doanh nhịn không được nói chen vào, dù sao vẫn không thể để giáo sư từ đầu đến cuối bị gạt vậy được: “Bác gái giường số 7 không có con trai, bác ấy chỉ có một cô con gái đang ở nước ngoài thôi ạ.”

Giống như một quả địa lôi trong chốc lát bị phát nổ vậy.

Rầm, mọi người xung quanh yên lặng tới mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Sau đó, La Yến Phân vội nói: “Bà ấy nói bà ấy có con trai, chứ không nói là có con gái. Là chính bà ấy nói vậy mà. Không tin bây giờ chúng ta có thể quay lại để hỏi bà ấy!”

Liên tiếp bị 2 bệnh nhân lừa, là sinh viên y khoa nào mà không muốn nổi điên chứ.

Lúc này trong lòng Tạ Uyển Doanh có chút lăn tăn: bệnh nhân nói dối không phải là chuyện bình thường sao? Mấy người ngày học y đã học đến bác sĩ tiến sĩ lâm sàng rồi, theo lý mà nói đã làm việc thực tập qua ở lâm sàng rồi thì không thể không hiểu. Quan sát tình trạng bệnh của bệnh nhân, không phải chỉ là đi hỏi thăm đi kiểm tra, mà cần học cách quan sát suy nghĩ bên trong của bệnh nhân. Ba người này học đến nghiên cứu sinh tiến sĩ thuộc dạng lão làng rồi, có lẽ là đã có được kinh nghiệm làm bàn đạp khi làm luân chuyển qua các khoa rồi. Vì vậy đến khoa mà không phải là địa bàn của giảng viên hướng dẫn của mình, làm việc sẽ không có suy nghĩ, không nghiêm túc đến nơi đến chốn.

Suy nghĩ của 2 nam nghiên cứu sinh có chút bình tĩnh hơn, hỏi Tạ Uyển Doanh để xác minh: “Người bệnh chính miệng nói với cô là bà ấy có con gái sao?”

“Tình trạng bệnh tình của bác gái giường số 8 ở bên cạnh bệnh giường số 7 khá nhẹ, sắp được xuất viện rồi. Tôi dặn dò bác gái giường số 8 sau khi ra viện cần chú ý những vấn đề gì, nhân tiện hỏi thăm con trai bác gái giường số 7 làm việc gì mà sao vẫn chưa đến thăm bà ấy. Bác gái giường số 8 nói nhỏ với tôi là bệnh nhân giường số 7 không có con trai chỉ có 1 đứa con gái đi nước ngoài rồi.”

“Bác gái giường số 8 làm sao biết chuyện của bà ấy.” Những người khác nghi ngờ.

“Bác gái giường số 8 vô tình nghe được bà ấy nói chuyện điện thoại với người con gái đã đi nước ngoài, sau đó hỏi lại thì chính bà ấy cũng khẳng định là như vậy.”

“Cô lén đi hỏi bác gái giường bên sao?” Một nhóm người đều ngạc nhiên.

“Bà ấy có tâm sự nhất định sẽ không trực tiếp nói ra.” Tạ Uyển Doanh nói, vì bệnh nhân không thể không nghĩ cách hỏi thăm.

“Cô hỏi ra bà ấy có con gái, rồi thì sao nữa chứ?” La Yến Phân lại nhắm vào cô nóng nảy chất vấn cô.

“Đây chính là điểm đột phá, cho bà ấy biết rằng nói dối cũng vô ích.” Tạ Uyển Doanh nói: “Người bình thường nói dối chỉ cần bị lộ chút bí mật, phòng tuyến tâm lý rất dễ bị sụp đổ. Sau đó bà ấy có thể nói ra với tôi, vì sao bà ấy lại do dự không làm phẫu thuật.”

“Bà ấy đã nói rồi sao?” Bác sĩ Tiểu Tôn chen vào hỏi cô.

Bình Luận (0)
Comment