Hai người kia không hề nghi ngờ kết luận của anh ta.
Là một giáo sư kỹ thuật lâm sàng, muốn biết sinh viên có người yêu hay không không khó.
Khi một người đã yêu, sự bài tiết hormon sẽ khác với những người khác, và cơ thể cũng sẽ thay đổi theo.
Lúc đi đến phòng bệnh, Tạ Uyển Doanh nghe thấy sau lưng có tiếng gọi.
“Tạ Uyển Doanh.” La Yến Phân đứng trước mặt cô: “Chúng ta là thành viên của cùng một nhóm, chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Tạ Uyển Doanh cũng muốn tạo mối quan hệ với các thành viên trong nhóm, nhưng đó không giống với mối quan hệ mà người trước mặt đang nghĩ trong lòng lúc này.
Vào buổi chiều ngày đầu tiên cô đến, cô thấy ba người bọn họ có vẻ đã bàn bạc riêng với nhau, thích dựa dẫm vào nhau. Điều này không ổn chút nào, cô cảm thấy như vậy sẽ không thành thật với giáo sư.
Giáo sự thường thích các thành viên trong nhóm độc lập hơn là làm việc theo nhóm, điều này không có lợi cho các cuộc thảo luận học thuật. Nghĩ đi nghĩ lại thì đồng nhất một ý kiến thì làm sao có thể tiến bộ được.
Hơn nữa người này không phải luôn nghĩ mình dày dặn kinh nghiệm hơn sao? Sao đột nhiên lại thay đổi thái độ với người mới đến như cô?
Giáo sư Tôn cũng không nói như thế, nhưng đã hai lần liên tiếp yêu cầu họ đến gặp bệnh nhân mà không hề thấy người này. La Yến Phân đã thông suốt sau một đêm suy nghĩ, trong lòng các giáo sư đã có người mới rồi, có khi còn không quan tâm đến những người cũ như bọn họ.
“Chúng ta đều sinh viên nữ.” La Yến Phân nhắc đến mối quan hệ đặc biệt giữa hai người: “Sinh viên nữ rất vất vả, thường bị mọi người nghĩ là những sinh viên nữ như chúng ta làm không tốt.”
Tạ Uyển Doanh nghe xong lời cô ta: “Người khác nói gì không quan trọng, cứ làm tốt việc của mình là được.”
Sinh viên nữ phải chịu nhiều thiệt thòi hơn sinh viên nam trong công việc, vì thế cô phải đối mặt với thực tế và làm việc chăm chỉ hơn. Tạ Uyên Doanh tự nhủ như thế, cô cũng không cần thiết phải tranh cãi với người khác.
La Yến Phân cảm thấy người mới đến này quá ngây thơ rồi. Cô ta cau mày, cảm thấy người lớn tuổi như cô không cần nói nhiều với những còn trẻ người non dạ. Cô ta hỏi: “Hôm nay giáo sư Tôn đã bảo cô làm gì thế?”
“Bảo tôi đi xem bệnh nhân ở giường số 3.”
“Tôi và cô cùng đi. Ban sáng tôi đã kiểm tra một lần rồi.” Dứt lời, La Yến Phân đuổi theo cô ấy.
Cùng Tạ Uyển Doanh đến giường bệnh số 3 sau ca phẫu thuật ngày hôm qua, cô y tá phía sau khẽ gọi: “Bác sĩ La.” La Yến Phân chỉ quay đi, bước ra ngoài.
Tạ Uyển Doanh một mình đứng cạnh giường bệnh.
Vì ca mổ diễn ra tốt đẹp, đồng thời để giúp bệnh nhân tiết kiệm chi phí nên cũng không đưa đến ICU mà chỉ lấy máy theo dõi tại khoa. Tạ Uyển Doanh đọc lại ghi chép theo dõi, kiểm tra nhiệt độ của bệnh nhân, xem lại những ghi chép thăm bệnh trong 24 giờ, đồng thời cũng kiểm tra tình trạng của của ống thông mũi dạ dày và ống dẫn lưu ổ bụng sau khi mộ, cũng như vết mổ ở vùng bụng. Nghe nói bác sĩ La đã kiểm tra rồi, vì thế cô cũng không quá lo lắng.
Lại cẩn thận lắng nghe ý kiến của người nhà bệnh nhân.
“Tôi thấy sau khi chị ấy trở lại từ trưa hôm qua, thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, vì thế vẫn chưa tỉnh.”
Tạ Uyển Doanh nói với người nhà: “Ca phẫu thuật này là một ca phẫu thuật lớn, việc hồi phục sẽ mất một thời gian, một phần cũng do thuốc mê, bà ấy cũng được tiêm thuốc giảm đau rồi.”
“Bao ngày nữa thì chị ấy mới ổn vậy?” Người nhà hỏi: “Hôm qua tôi nghe bác sĩ Đàm nói, tình trạng chị ấy ổn rồi.”
“Tế bào ung thư vừa phải, đã cắt bỏ hoàn toàn, tâm lý bệnh nhân cũng tốt, sẽ có cơ hội sống thêm nhiều năm nữa.” Tạ Uyển Doanh đáp.
“Tôi định nội soi bụng, nhưng nghe mọi người nói tế bào ung thư có thể được cắt sạch hơn nếu mở ổ bụng.”
“Vâng, nội soi chỉ dựa vào mắt thường, đôi khi không thấy rõ, nếu mở ổ bụng, dùng tay sờ vào có thể thấy rõ hơn, phạm vi thăm dò cũng lớn hơn. Nếu ung thư dạ dày không ở giai đoạn đầu thì phải mở ổ bụng mới chữa khỏi. Lúc bác sĩ Đàm nói, chắc cũng đề cập qua, lúc mổ nội soi cũng có thể chuyển sang mổ ổ bụng.”