Nghe Tạ Uyển Doanh nói đến đây, người nhà bệnh nhân bỗng nhận ra: “Hóa ra là, sau đó giáo sư Đàm cho rằng cơ hội sống sót của chị tôi có khả năng cao hơn một chút đúng không?”
Tạ Uyển Doanh mỉm cười gật đầu.
Người nhà bệnh nhân cũng rất vui mừng, nắm tay cô nói: “Bác sĩ Tạ , chúng tôi biết là mấy người giáo sư Đàm rất bận rộn, bảo chúng tôi tìm bác sĩ La, nhưng bác sĩ La cũng bận, vậy lúc nào chúng tôi không tìm được cô ấy thì tìm cô có được không?”
Ai phụ trách các vấn đề của bệnh nhân thì phải do giáo sư sắp xếp. Tạ Uyển Doanh chưa kịp trả lời câu hỏi của người nhà bệnh nhân thì nghe thấy phải giao ban rồi, cô đi đến văn phòng trước.
Họp giao ban bắt đầu, giống như hai ngày trước chủ nhiệm Thẩm không có ở đây, nhanh như chớp trong chốc lát đã kết thúc rồi. Mỗi nhóm nhỏ phân ra lần lượt đi kiểm tra phòng bệnh. Sáng nay các ca phẫu thuật không lớn nên được phòng phẫu thuật bên kia sắp xếp gần nhau, thời gian bắt đầu phẫu thuật khá muộn.
Đàm Khắc Lâm dẫn theo một nhóm nhỏ có thể từ từ đi kiểm tra phòng bệnh.
Thời gian bác sĩ kiểm tra phòng bệnh, người nhà bệnh nhân không được ở trong khu vực phòng bệnh. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên sau phẫu thuật của bệnh nhân giường số 3, đã được bác sĩ cho phép người nhà bệnh nhân ở lại trong phòng bệnh để chăm sóc bệnh nhân.
Một tốp người đi đến giường bệnh số 3, người nhà bệnh nhân trực tiếp nói với Đàm Khắc Lâm: “Bác sĩ Đàm, sau này chúng tôi tìm bác sĩ Tạ có được không? Tìm cô ấy khá dễ dàng hơn.”
Sắc mặt La Yến Phân hầm hầm ngay tại chỗ, xanh đến mức khó coi.
Nghe thấy lời nói của người nhà bệnh nhân, Đàm Khắc Lâm đút một tay vào túi áo khoác blouse trắng, hỏi cấp dưới: “Lúc trước ai phụ trách giường bệnh số 3?”
Thành viên trong cùng một nhóm nhỏ có lúc sẽ hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng có lúc sẽ phân công cụ thể trách nhiệm phụ trách giường bệnh, như hiện tại tình huống này rõ ràng là vấn đề của người phụ trách giường bệnh. Bác sĩ khoa ngoại rất bận, việc phụ trách giường bệnh căn bản là giao cho thực tập sinh, bồi dưỡng sinh đến làm, bởi vì phụ trách giường bệnh là thực tập sinh luân phiên các khoa nên yêu cầu đây là một trong những nhiệm vụ thực tập phải hoàn thành.
Tôn Ngọc Ba nhớ lại: “Là La Yến Phân, em ấy phụ trách giường 1 đến giường 3 ạ.”
La Yến Phân giải thích: “Giáo sư, hôm nay từ sáng em đã đứng đây rồi, cô ấy không nói với em câu nào, cũng không có nói là muốn tìm em.”
Trong lòng cảm thấy bị người nhà bệnh nhân làm cho tức gần chết.
Nghĩ sao những người nhà bệnh nhân này có thể mở mắt mà nói dối như vậy, sáng nay rõ ràng cô có đến phòng bệnh kiểm tra qua cho bệnh nhân, làm gì có chuyện tìm không thấy chứ.
“Sáng nay cô ấy có đến đây không?” Đàm Khắc Lâm quay đầu lại thận trọng hỏi người nhà bệnh nhân.
Làm giáo sư, cần phải kiểm tra rõ ràng vấn đề trước không thể xử oan cho bất kỳ người nào.
“Cô ấy đứng đây nhưng không nói chuyện với chúng tôi.” Người nhà bệnh nhân nói sự thật.
“Cô có chuyện gì có thể tìm thôi, tôi là bác sĩ có thể trả lời các vấn đề của cô chứ không phải là đến để tán gẫu với cô.” La Yến Phân lo lắng trừng mắt với người nhà bệnh nhân. Người nhà bệnh nhân này cho rằng bác sĩ ai cũng giống con gà mờ Tạ Uyển Doanh rảnh rỗi tới mức có thời gian tán gẫu với người nhà bệnh nhân sao?
“Vấn đề là tôi không biết hỏi bác sĩ các cô thế nào, bác sĩ các cô không phải nên hỏi tôi trước sao, hiểu rõ tình trạng của chị tôi, tôi mới biết nói với cô như nào chứ.” Người nhà bệnh nhân than phiền ngược lại: “Giống như bác sĩ Tạ vậy, tôi mới biết nói chuyện như thế nào.”
“Ý của cô là yêu cầu tôi phải tán gẫu với cô trước sao?” La Yến Phân giậm chân.
Những người còn lại đứng nhìn bộ dạng thất lễ của cô ấy.
Ánh mắt của Đàm Khắc Lâm lạnh đi, nói: “Em ra ngoài.”
Sắc mặt La Yến Phân lại hầm hầm xuống, trắng bệch không còn giọt máu.
Mệnh lệnh của giáo sư không thể phản bác, La Yến Phân thờ phì phò quay người đi ra ngoài.
Từ trong túi áo lấy ra ống nghe bệnh, đưa lên để nghe, Đàm Khắc Lâm cẩn thận nghe nhịp tim phổi và nhu động ruột của bệnh nhân. Những người khác không nhìn thấy cảm xúc bất ổn gì trên mặt của anh ấy. Nghe bệnh xong, anh ấy ngẩng mặt lên hỏi người nhà bệnh nhân: “Cô vẫn còn gì muốn nói với tôi sao?”