"Doanh Doanh."
Giọng nói này vừa thốt ra, Tạ Uyển Doanh quay đầu lại.
Trong đám người, một gương mặt tuấn tú mang theo má lúm đồng tiền kia, cười rộ lên khiến dáng vẻ giống như nở hoa.
"Đàn anh Tào." Khoé môi Tạ Uyển Doanh co giật, thầm nghĩ, nhìn thấy đàn anh Tào cười bản thân cô muốn nhịn cười cũng khó.
Cầm theo áo khoác ngoài khoanh tay trước ngực, Tào Dũng mặc áo phông sợi len màu xanh da trời cùng áo sơ mi đường viền xám đi tới chỗ cô, nhìn anh đứng như vậy y có vài phần khí chất của học giả nho nhã. Đi tới trước mặt cô, anh cất giọng nhẹ nhàng hỏi han cô: "Ăn no rồi à?"
"Em ăn no rồi." Tạ Uyển Doanh nói.
"Cần về ký túc xá luôn không?" Tào Dũng hỏi.
"Không ạ, em phải về phòng trước, có bệnh nhân cần theo dõi." Tạ Uyển Doanh nói với đàn anh: "Đàn anh Tào đã ăn cơm chưa ạ?"
"Anh còn chưa ăn." Tào Dũng trả lời, thầm nghĩ sớm biết như vậy thì đến sớm một chút liền có thể ngồi ăn cơm cùng cô: "Nay có một mình em ăn cơm à?"
"Vâng." Tạ Uyển Doanh đáp.
"Sau này nếu ăn một mình em cảm thấy buồn, có thể tìm anh cùng ăn cơm." Tào Dũng nói.
Đàn anh Tào cũng thường xuyên ăn cơm một mình sao? Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên mà chớp mắt mấy cái.
Tiếng điện thoại tút tút tút vang lên, có lẽ là chị y tá gọi điện thoại thúc giục cô. Tạ Uyển Doanh chuẩn bị trở về, nói với đàn anh: "Đàn anh Tào, em đi trước. Anh cứ từ từ ăn cơm."
Bảo anh từ từ ăn cơm? Trong mắt Tào Dũng tràn ngập ý cười, lúc này giọng nói nhẹ nhàng lại có chút nghiêm túc, dặn dò cô: "Vừa ăn xong, đừng chạy, tránh bị bệnh về tiêu hoá."
Nhận được lời quan tâm của đàn anh, Tạ Uyển Doanh gật đầu, liền quay người rời đi. Lúc này cô không dám bước nhanh chân hơn, dù sao đàn anh nói không sai. Nghĩ lại, đàn anh bác sĩ thì chính là bác sĩ, lời nói ân cần không giống người khác, rất biết nắm bắt trọng tâm của y học.
Bệnh về đường tiêu hoá liên quan rất nhiều cái khác nữa, sau khi ăn xong mà chạy bộ, khí quan tiêu hoá mạnh sẽ xảy ra vấn đề, kể cả dạ dày thiếu máu, tá tràng co thắt, viêm ruột thừa…
Mắt dõi theo cô đi về phía bộ phận bệnh viện, Tào Dũng đứng không nhúc nhích một lát.
Không bao lâu, khi anh vẫn đứng hình ở đấy, có người tới vỗ mạnh vào bả vai anh: "Cậu xem người lại ngây ngốc rồi."
Nghe giọng cũng biết là bạn học Chu Hội Thương đến.
"Nói cái gì có thể tìm cậu cùng ăn cơm, cậu ăn một mình à? Cậu gọi tôi tới dùng cơm cùng làm gì? Để tôi làm bóng đèn giống Hoàng Chí Lỗi à…?" Chu Hội Thương nói lời này nghiễm nhiên nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và cô.
Tào Dũng quay người lại nhìn anh híp mắt một cái: "Ai mời ai tới ăn cơm? Không phải cậu nói trong điện thoại là vợ cậu phải trực ca đêm, cậu còn khóc lóc kể lể ăn cơm một mình nhàm chán chứ gì?"
"Không nói không nói nữa, đi ăn cơm." Chu Hội Thương vừa kéo anh đi mua cơm, vừa lải nhải: "Tại sao không ra ngoài ăn mà cứ ăn trong căng tin của bệnh viện vậy, bởi vì cậu cảm thấy ăn ở đây sẽ gặp được cô ấy à?"
"Không phải, có người tới đấy."
"Ai?" Vừa hỏi xong, Chu Hội Thương ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Cao Chiêu Thành đi tới.
"Hai người các cậu tốt thật." Cao Chiêu Thành lên tiếng gọi hai đàn em, đứng cùng một chỗ mua cơm.
Chuyện gì đây? Chu Hội Thương hai mắt thẳng tắp nhìn Tào Dũng.
Trên giường bệnh bộn bề nhiều việc, đàn anh đàn em gặp nhau cũng tốt, thường ngày không cùng phòng bệnh nên rất ít thời gian gặp mặt. Hơn nữa, ngày bình thường bọn họ cũng không có liên lạc gì với Cao Chiêu Thành.
Ba người mua cơm xong, tìm một bàn ăn nhỏ trong góc ngồi xuống.
Vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
"Anh muốn hỏi cậu một chút, cậu biết là ai đã sắp xếp cô ấy cho Đàm Khắc Lâm đúng không?" Cao Chiêu Thành nói ra chủ đề chính hôm nay tới đây.
"Trong điện thoại nói anh đang ở đây, em còn tưởng anh đã biết ai sắp xếp cô ấy cho Đàm Khắc Lâm rồi." Tào Dũng giải thích với anh ấy.