Lúc này trả lời tương đồng với hỏi ngược trở lại. Cao Chiêu Thành kinh ngạc hỏi: "Cậu cũng không biết sao?"
"Các anh nói ai?" Chu Hội Thương đến bất chợt nghe được lờ mờ cuộc đối thoại của bọn họ, nghiêng đầu chỉnh kính mắt.
"Nhậm Sùng Đạt nên biết." Cao Chiêu Thành nhận định một điều, nhấc điện thoại gọi cho Nhậm Sùng Đạt.
Chuông điện thoại vang lên ting ting, tất cả mọi người quay đầu lại trông thấy Nhậm Sùng Đạt đang đi tới cầm điện thoại chuẩn bị nghe.
Cao Chiêu Thành thấy người đã đến liền cúp điện thoại, hỏi người mới tới: "Cậu có biết tại sao sinh viên của cậu lại đi theo Đàm Khắc Lâm không?"
"Em không biết." Nhậm Sùng Đạt phủ định mọi chuyện.
Rốt cuộc Chu Hội Thương nghe được gì đó, ngạc nhiên nói: "Cậu nói sinh viên nữ của cậu đi theo Đàm Khắc Lâm khoa ngoại tổng hợp 2 á?"
"Đúng."
"Tại sao cậu không sắp xếp em ấy đi theo đàn anh Cao?"
"Này! Tôi đã nói không phải tôi sắp xếp!" Nhậm Sùng Đạt vô cùng oan uổng, vỗ ngực mình nói tiếp: "Các cậu cho là tôi có khả năng làm ra chuyện này được à!"
"Vậy mà cũng nói không tốt. Cậu thường xuyên nói cậu giáo dục sinh viên nên muốn để sinh viên tự giác ngộ được các em ấy không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục." Chu Hội Thương nhắc lại quan niệm dạy học mà trước kia đối phương đã từng nhắc qua.
Nhậm Sùng Đạt mạnh tay vỗ vào lưng anh một cái, trừng mắt: Cậu biết rõ tôi là người thế nào. Tôi là giảng viên tuy nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ nha.
Một đám người đã nhìn ra, thực chất không phải Nhậm Sùng Đạt sắp xếp.
"Là chuyện gì đây?" Cao Chiêu Thành hiếu kỳ hỏi.
Tào Dũng cũng tò mò hỏi lại anh ấy: "Em ấy tới khoa các anh được vài ngày rồi. Hôm nay anh đột nhiên tới tìm em hỏi chuyện, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Cao Chiêu Thành nói: "Hôm nay Đàm Khắc Lâm để em ấy lên trên đỡ gương soi ổ bụng, cho em ấy làm trợ lý đỡ gương."
"Cái gì!" Chu Hội Thương bị những lời này của anh ấy làm cho giật mình: "Em ấy tới khoa các anh mới mấy ngày, có thể lên trên phẫu thuật gương soi ổ bụng?" Anh nhớ không lầm, Tạ Uyển Doanh chỉ là một thực tập sinh.
"Là trợ lý đỡ gương, hình như là lần đầu em ấy làm, bên cạnh còn có một bác sĩ bệnh viện nghe lời em ấy nói mà thao tác."
"Ai?" Chu Hội Thương cảm giác hiểu lại không quá hiểu nổi. Bình thường người lớn tuổi mới có tư cách chỉ đạo lớp trẻ tuổi hơn, từ bao giờ lại biến thành thực tập sinh chỉ đạo bác sĩ?
"Em ấy dùng ngón tay đỡ gương, đối với tình hình bệnh nhân có vẻ rõ như lòng bàn tay. Lần đầu làm, không hoang mang chút nào thật sự là không tưởng tượng nổi. Phải thừa nhận rằng em ấy phối hợp rất tốt với tổ của Đàm Khắc Lâm." Cao Chiêu Thành khen.
Ba người còn lại nghe xong: sững sờ, nghi ngờ liệu mình có nghe lầm hay không.
"Đàm Khắc Lâm không phải là người rất hay nóng nảy trong khoa các anh sao?" Chu Hội Thương cố gắng hồi tưởng lại về người tên Đàm Khắc Lâm này.
"Cậu ấy tốt nghiệp Bắc Đô." Cao Chiêu Thành nói điểm chính cho anh ta biết.
"Anh ta tốt nghiệp Bắc Đô? Anh ta còn dạy em ấy…" Chu Hội Thương quay đầu lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tào Dũng.
Nhậm Sùng Đạt ngồi xuống, than thở: "Ngày đầu em đưa em ấy tới đã biết người được sắp xếp là Đàm Khắc Lâm, em liền sợ anh ta không dạy em ấy."
Mặt Tào Dũng rơi vào trầm tư, thầm nghĩ: Lúc trước anh dự liệu thực sự chính xác. Chỉ cần phát hiện tài năng của em ấy, anh không tin Đàm Khắc Lâm lại không nhận.
"Hiện giờ Đàm Khắc Lâm xác định nhận em ấy sao?" Chu Hội Thương hỏi.
Cao Chiêu Thành gật đầu: "Người của khoa y giáo nói Đàm Khắc Lâm muốn dẫn em ấy làm việc ở bệnh viện 3 tháng, lãnh đạo bệnh viện đã đồng ý rồi."
"Tốt, tốt lắm." Nhậm Sùng Đạt biết được sinh viên của mình không qua cánh cửa hàng rởm, phấn khích tột cùng.
Những người khác nghe được câu tốt này của anh, lườm anh: Cậu nói cái gì tốt?
"Sinh viên của cậu bị người Bắc Đô dẫn đi mà cậu cảm thấy tốt à?" Cao Chiêu Thành nói với anh.
Nhậm Sùng Đạt bất chấp tất cả, chỉ cần có chút sóng gió thì anh liền hưng phấn: "Trước kia còn sợ em ấy chịu không được quá hai tuần. Bây giờ chưa được mấy ngày em ấy đã vượt qua kiểm tra ban đầu, em đều cảm thấy sinh viên của em rất lợi hại."