Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 278 - Chương 278 - Không Có Được Thì Đừng Nằm Mơ

Chương 278 - Không có được thì đừng nằm mơ
Chương 278 - Không có được thì đừng nằm mơ

"Không phải cậu sắp xếp. Vậy thì ai đã sắp xếp, tại sao lại để em ấy đi theo Đàm Khắc Lâm?" Nếu như nói gà nói vịt, Cao Chiêu Thành cũng muốn chính mình tuyển mộ được. Tiểu học muội thông minh lanh lợi như vậy, vốn lúc đầu được anh ấy dẫn dắt thì thật tốt.

Biết là do ai sắp xếp, bọn họ cũng có thể đi nước chính để tuyển về. Vấn đề không biết là ai đã sắp xếp.

"Chủ nhiệm Dương khoa y giáo chưa nói sao?" Chu Hội Thương hỏi.

"Miệng giữ kín như bưng. Không biết ông ấy còn cất giấu bao nhiêu bí mật." Nói tới sau này không thể moi được bất cứ cái gì trong miệng chủ nhiệm Dương, Cao Chiêu Thành rất tức giận.

Tào Dũng suy nghĩ một chút, ai có khả năng sắp xếp việc này đây. Trên thực tế chỉ cần là lãnh đạo bệnh viện đều có thể sắp xếp mấy chuyện nhỏ nhặt này. Dù không phải lãnh đạo bệnh viện, tiền bối lớn tuổi trong bệnh viện cũng có thể sắp xếp chuyện này.

Bản thân sự sắp xếp này cũng nói lên được không chỉ không nể tình riêng, hơn nữa đối với cô mà nói còn rất tàn khốc. Có là ai nghe xong mà không phải đồng cảm với cô.

Có điều với năng lực của tiểu học muội, thừa sức có thể biến nguy thành an.

"Để em ấy luân phiên khoa ở chỗ Đàm Khắc Lâm ba tháng sao?" Nhậm Sùng Đạt tính toán thời gian luân phiên khoa cho sinh viên của mình, liền hỏi lại.

"Đúng, thực tập sinh chưa từng được ở lại chỗ cậu ấy hai tháng. Nghe chủ nhiệm Dương nói trước kia cậu ấy muốn em ấy luân phiên khoa ở tổ của cậu ấy nửa năm, dĩ nhiên khoa y giáo không thể phê duyệt cho cậu ấy được." Cao Chiêu Thành nói.

Mấy người kia nghe được lời này của anh ấy.

"Anh ta nằm mơ đi!"

Câu này từ miệng Tào Dũng nói ra mang theo hơi thở lạnh lùng, khiến người khác không thể không đối mắt nhìn nhau.

Sắc mặt Tào Dũng xám xịt lại, tỏ rõ thái độ của anh.

Đàm Khắc Lâm không phải đang nằm mơ sao? Muốn để cô thực tập nửa năm, không phải muốn nhanh chóng để cô ở lại chỗ anh ấy làm việc sao? Tiểu học muội có thiên phú như vậy sao có thể ở lại khoa ngoại tổng hợp được, muốn giữ cũng là chuyên khoa giữ, tốt nhất là ở lại khoa phẫu thuật thần kinh của anh luôn.

Hơn nữa, người đầu tiên phát hiện ra tài năng của cô là ai, là anh, là Tào Dũng anh đấy! Không phải là Đàm Khắc Lâm đó.

Cao Chiêu Thành trong lòng sửng sốt: Anh ấy biết rõ trước giờ nụ cười tủm tỉm của đàn em không phải đơn giản, nhưng không ngờ đối phương lại chỉ vì sự việc đó mà nổi nóng sao?

Chuyện gì đang diễn ra đây? Cao Chiêu Thành hướng ánh mắt sang hai người kia hỏi một chút.

Hai người kia một mực lắc đầu trầm mặc, đã nói sẽ giúp bạn học cũ giữ kín bí mật.

*

Trước khi Tạ Uyển Doanh quay về phòng đã xác nhận lời dặn dò của bác sĩ với chị y tá, lại đi trở lại phòng bệnh, đứng ở cửa ra vào nghe thấy người nhà của bệnh nhân giường số 3 và giường số 2 đang nói chuyện phiếm.

"Tôi thấy hiện tại hai người thay đổi bác sĩ Tạ sẽ tốt hơn nhiều." Người nhà bệnh nhân giường số 3 ghen tị nói với giường số 2.

"Nếu không anh đề nghị với bác sĩ Đàm đổi sang bác sĩ Tạ. Tôi thấy bác sĩ La không thích hợp lắm, cô ấy lại chạy ra ngoài hành lang nói chuyện điện thoại, lớn tiếng giống như đang cãi nhau với ai đó vậy." Người nhà bệnh nhân giường số 3 chỉ rõ.

Nếu như tâm trạng của một bác sĩ không ổn định, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đều rất sợ. Bởi vì công việc của bác sĩ có liên quan tới tính mạng con người.

Tạ Uyển Doanh nghe xong, xoay người đi đến hành lang bên ngoài khu bệnh xem xét tình huống.

Mở cửa phòng chữa cháy ra, quả nhiên nghe thấy có người nói chuyện lớn tiếng.

"Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi? Lúc trước anh nói sẽ ủng hộ em, chờ em tốt nghiệp xong mới kết hôn sinh con. Bây giờ nói ba mẹ anh đổi ý bảo chúng ta kết hôn bây giờ, đó là quyết định của ba mẹ anh. Họ xen vào cản trở chuyện của chúng ta làm gì?" La Yến Phân giữ chặt điện thoại, gân giọng gào thét.

Cùng một tổ, sau khi ở chung được mấy ngày, Tạ Uyển Doanh đoán ra được tính cách của ba người nghiên cứu sinh tiến sĩ này: Ba người này đều sợ cô đến gây áp lực cho bọn họ.

Học đến mức càng già càng lão luyện, thích nhất có thể đứng chính giữa làm tâm điểm. Người trẻ tuổi mới đến lại vượt xa người đi trước, ai mà chịu được chứ.

Bình Luận (0)
Comment