Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 279 - Chương 279 - Đột Nhiên Nhận Bệnh Nhân Cấp Cứu Đưa Tới

Chương 279 - Đột nhiên nhận bệnh nhân cấp cứu đưa tới
Chương 279 - Đột nhiên nhận bệnh nhân cấp cứu đưa tới

La Yến Phân có chút không quá giống với hai nam sinh tiến sĩ khác, tuổi tác lớn hơn cô, lời nói lại có vấn đề. Đối với cô sẽ càng không nói chuyện, thật sự có gì nói nấy, đối với hai nam sinh tiến sĩ càng nói thẳng, dễ khiến người ta hiểu lầm. Người nhà bệnh nhân ngược lại thấy bực tức là chuyện hiển nhiên rồi.

Bác sĩ có sinh viên y như thế này, có y thuật nhưng lại không biết cách cư xử với người khác. Cho nên giáo sư phụ trách trên giường bệnh, mong muốn sinh viên không chỉ biết học trong sách vở, còn phải học cách giao tiếp với người khác, nếu không sẽ không tiến xa được.

Sợ nhất là không biết vấn đề của mình ở đâu, cho rằng làm bác sĩ thì không cần học cách ở chung với người khác, chỉ cần bản thân làm được là đủ.

Mà người như này lúc sinh hoạt thường ngày rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tạ Uyển Doanh nhìn thoáng cái đã hiểu, đối phương hẳn là đang tiếp chuyện điện thoại với người yêu.

"Anh nói cái gì? Bảo em bây giờ bỏ hết á? Em phấn đấu làm sinh viên tiến sĩ Quốc Hiệp có dễ dàng đâu? Chẳng lẽ bảo em từ bỏ mọi thứ, hiện giờ về kết hôn sinh con? Em không phải anh, không phải đàn ông, anh cân nhắc xem sau này em làm nghề này thế nào? Khoa em học là lâm sàng, muốn làm việc ở lâm sàng! Hôm nay mấy người gọi điện giục em, hôm nay người nhà bệnh nhân lại trách móc em…" Chuyện người nhà bệnh nhân giường số 3 trách móc, hốc mắt La Yến Phân đỏ lên: "Em có bao nhiêu áp lực anh biết không? Người mới vừa đến, giáo sư Đàm giáo sư Tôn bọn họ đều rất thích cô ấy, cảm thấy cô ấy tài giỏi hơn em. Vấn đề chính là cô ấy mới 21, em đã 28 rồi…"

Nghe lời này của cô, Tạ Uyển Doanh không khỏi nhớ lại chính mình lúc trước, lúc ấy tuổi cô đã lớn cũng bị giục giã kết hôn, bị giục đến sứt đầu mẻ trán.

"Hai tám tuổi em không kết hôn sợ em không sinh con được chứ gì? Anh cũng là bác sĩ, anh nên giải thích rõ ràng cho ba mẹ anh hiểu." Tâm trạng La Yến Phân kích động tới cực điểm, không thể khống chế được ngữ điệu của bản thân liền nổi giận giải thích: "Anh không có cách sao? Anh cứ nói ba mẹ anh, chỉ là muốn chia tay phải không?! Anh nói đi, có phải muốn chia tay không?"

"Bác sĩ La!" Cửa phòng chữa cháy mở ra, tiếng cạch vang lên.

Y tá bên ngoài tìm thấy cô vội vàng chạy tới nói: "Bác sĩ La, giường số 1 do cô phụ trách không phải còn trống sao? Phòng cấp cứu vừa đưa tới một bệnh nhân."

"Cô tìm người trực ca đêm, tìm tôi làm gì vậy?" La Yến Phân quay sang, giật mình hỏi han.

"Bác sĩ ca đêm đi làm phẫu thuật." Y tá nói: "Nghe nói cô ở phòng này vẫn chưa rời đi, giường bệnh ở tổ các cô, bác sĩ cấp cứu bệnh nhân cũng là người trực ban trong tổ các cô. Ông ấy bảo cô phụ trách nhận."

Cô vừa tan làm còn bảo cô tới nhận bệnh nhân? Mà trong điện thoại, bạn trai cô còn đang giục cô về kết hôn sinh con.

La Yến Phân nóng ruột cảm giác tinh thần sắp bùng nổ.

"Bác sĩ La!" Y tá lay cô hai cái, sợ cô bối rối, vậy tiếp theo bệnh nhân phải làm sao đây.

Bệnh nhân, bệnh nhân! Làm bác sĩ là như vậy. Chỉ cần bệnh nhân đến, bác sĩ dù có chuyện gì cũng chẳng bận tâm. Bởi vì chẳng cái gì quý hơn tính mạng con người đâu, cô kết hôn sinh con ra sống tốt mới quan trọng.

Đầu loé lên hai tia sáng, La Yến Phân cảm giác mình tỉnh ngộ một chút, nói với y tá: "Đi thôi! Để tôi đi…" Dứt lời, cô bỏ điện thoại vào trong túi áo, nhớ tới cái gì đó chợt nhấc điện thoại nói với người đầu dây bên kia: "Hiện giờ em đang bận, phải đi tiếp nhận bệnh nhân."

Vì vậy phía đầu dây bên kia nói câu nói gì đó làm sắc mặt La Yến Phân trắng bệch, hai chân nhất thời run rẩy.

Y tá phòng bệnh đi phía trước thấy cô không có đi theo, quay đầu lại lớn tiếng gọi cô: "Bác sĩ La, cô nhanh lên. Bệnh nhân đã đến rồi, cấp cứu!"

Bình Luận (0)
Comment